🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Lôi Linh khác, khi Phương Nguyên tâm niệm khẽ động thu về, liền hóa thành một đạo lực lượng bản nguyên, kỳ hình vô chất, nói một cách đơn giản, cũng chính là ở bất kỳ chỗ nào, bất luận gần xa đều có thể thu hồi, đương nhiên, tương ứng, chính là những Lôi Linh này cũng không thể tồn tại khi cách Phương Nguyên quá xa, nhưng con cóc này lại có thể bất kể ở bao xa cũng vẫn tồn tại, muốn thu hồi cũng khá là phiền. 

 Dưới tình huống bình thường, Phương Nguyên lại ít nhất phải ở cự ly khá gần, mới có thể làm được. 

 - Ài, chịu rồi. 

 Nghĩ tới điểm này, Phương Nguyên vội vàng cảm ứng một chút, dựa vào một chút ý niệm trong lòng đi đến xa xa. 

 Lúc này chung quanh, các tu sĩ đều chuẩn bị rời khỏi bí cảnh, thấy Phương Nguyên muốn đi, vội hỏi: 

 - Ngươi đi đâu thế? 

 Phương Nguyên cũng không quay đầu lại: 

 - Tìm con cóc đó của ta. 

 Các tu sĩ: 

 - ... 

 - Phương Nguyên à Phương Nguyên, ta muộn một chút sẽ lấy được Huyết Hải Ma Ấn, ta sớm muộn gì cũng sẽ báo đại cừu hôm nay. 

 Cũng đúng vào lúc này, ở nơi cách đám người Phương Nguyên không đến trăm trượng, một dòng huyết khí nhàn nhạt đang bay, huyết khí này nhạt đến cực điểm, lại có bí pháp ẩn thân nào đó, cho dù là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh như Tiên Minh Trấn Thủ cũng không thể nhận thấy sự tồn tại của nó, lúc này bên trong khí huyết, lại có một đạo tinh thần dao động, mang theo hận ý khó có thể hình dung, giống như khóc lại giống như cười, nhìn chằm chằm Phương Nguyên. 

 Đại khái ngay cả đám người Tiên Minh Trấn Thủ cũng không nghĩ thông, Huyết Sứ Giả nhìn thì đã tự bạo chân thân, lại vẫn có một dòng huyết khí bản nguyên còn sống, mà đây cũng là thủ đoạn giữ mạng khiến hắn có gan tiến vào bí cảnh gây sự, không sợ bị người ta đánh cho hồn phi phách tán. 

 Nhưng tự bạo này cũng ẩn đi sự thật một dòng huyết khí này tồn tại. 

 Vừa rồi đại viện chủ Lang Gia Các tự mình tới xem xét, cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nó. 

 - Ha ha, bản sự của Hắc Ám Chi Chủ, há có thể là các ngươi có thể tưởng tượng? 

 - Lần này ta có lẽ đã thất bại, nhưng về xin chủ ta nặn lại huyết thân cho ta, tất nhiên sẽ lại tới tìm ngươi tính sổ. 

 Hung hăng mắng Phương Nguyên một hồi, hắn đã định bám vào trên người một vị bị thương bị thương nào đó, lặng lẽ rời khỏi, lại thình lình thấy Phương Nguyên bỗng nhiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn, trong lòng hắn cũng giật thót, lặng lẽ không một tiếng động, giống như một đạo sương đỏ nhàn nhạt mắt thường có thể nhìn thấy, vội vàng bay đi xa xa, thế đi như điện, nhưng đột nhiên phát giác có chút không đúng. 

 Phía trước huyết khí này xuất hiện một con cóc hai con mắt lồi to, ngồi trên mặt đất không nhúc nhích. 

 - Cái này... 

 Tân Trạch Tiểu Vương Gia hơi ngẩn ra, còn chưa hồi thần, liền thấy con cóc đó đột nhiên há to miệng. 

 - Vù! 

 Một đạo huyết khí này liền bị nó nuốt vào. 

 - Sao nó có thể phát hiện ra ta? 

 Tân Trạch Tiểu Vương Gia đó kinh hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng đã trực tiếp bị hút vào trong một nơi vô cùng quỷ dị. 

 Phía trước bị một mảng biển máu vô biên đó bao phủ, hắn ngơ ngác nhìn thanh tà kiếm quỷ dị chìm nổi trong biển máu, cả người sinh ra một loại hoảng hốt khó có thể hình dung, cuối cùng đã minh bạch con cóc này làm thế nào mà phát hiện ra mình... 

 Quan trọng hơn là, Huyết Hải Ma Ấn mà hắn khổ sở tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng đã xuất hiện trước mặt hắn. 

 Có điều lại không phải là hắn cắn nuốt ma ấn này, mà là ma ấn này muốn cắn nuốt hắn. 

 ... 

 - Thì ra là ở đây. 

 Phương Nguyên chạy một vòng trong sân, cuối cùng theo một dòng liên hệ thần hồn như ẩn như hiện với con cóc mà tìm được nó, thấy con cóc này vẫn đang thật thà ngồi chờ trên mặt đất, trong lòng thở phào, ôm nó lên, có điều tự dưng, hắn cảm thấy con cóc này hình như có chỗ nào đó khác với lúc trước, nghĩ tới thói quen của con cóc này, không khỏi nhìn kỹ lại. 

 - Không phải lại nuốt thứ kỳ quái gì rồi chứ? 

 Thầm nghĩ trong lòng, sau khi về tới chỗ nứt của bí cảnh, cùng các tu sĩ khác lướt đi. 

 ... 


 Vừa ra khỏi bí cảnh, chung quanh lập tức vang lên những tiếng khen ngợi, không biết có bao nhiêu tán tu quan chiến tán tu cười to đều, đứng lên, nhìn về phía đám người Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu đi trước các tu sĩ, mà ở nơi xa hơn, chính là đám người tông chủ và trưởng lão của các đại thế gia, đại đạo thống, ai nấy đều mặt mày tươi cười, từ xa nhìn tới. 

 Trận đại chiến này, tuy không thể quyết ra thắng bại, nhưng trải qua một hồi yêu ma đại náo như vậy, ba người Phương Nguyên, Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu cũng không nghi ngờ gì nữa đã trổ hết tài năng, thanh danh đại thịnh, thái độ của các tu sĩ đối với ba người bọn họ cũng rõ ràng khác hẳn. 

 Mà trừ ba người bọn họ ra, Vệ Ngư Tử, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt bao gồm cả Tống Long Chúc và huynh đệ Lôi thị, trong quá trình trảm yêu trừ ma cũng lập được công lớn, biểu hiện rất kinh diễm, các tu sĩ đối với bọn họ tất nhiên cũng khen không dứt miệng, có điều bên trong mọi người,tất nhiên cũng có đám người mặt mày khó coi, ví dụ như Mạnh Quỷ Vương, Trương Đà Tử... 

 Bọn họ sau khi đài cao mở lỗ hổng, lập tức bỏ chạy thật xa, không tham dự cuối cùng cuối cùng. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.