🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng đám tu sĩ kia, nếu có ai bởi thế mà khinh thị ma vật, như vậy người đó tất phải chịu xui xẻo.

Nghĩ lấy điểm này, hắn cũng ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi đi tới, gặp ma vật liền lập tức ra tay chém gục!

Hiện tại không ai biết đến cùng trong mảnh bí cảnh này có bao nhiêu ma vật, cũng không biết lấy được bao nhiêu ma hạch mới có thể chắc chắn nằm trong tiền tam giáp, càng không biết, liệu có tuyệt đỉnh cao thủ nào lúc này đang chuyên tâm săn giết ma vật hay không. Bởi vậy nội tâm Phương Nguyên không có nửa điểm buông lỏng, tranh thủ mỗi giây phút thời gian, tích lũy càng nhiều ma hạch vào trong tay.

Nếu đã tham gia Đạo chiến, danh thứ tự nhiên vẫn phải tranh ...

Vèo ... Vèo ... Vèo

Thân hình hắn du tẩu, chuyển ngoặt trái phải tựa như quỷ mị, chỉ giây lát đã lấy về tay bảy tám viên ma hạch, đúng lúc này, khi hắn đang chuẩn bị lướt tới nơi càng xa, lại chợt nghe được có tiếng người kêu lớn, từ đằng xa vọt về phía mình.

- Ba viên ma hạch ở đây, ngũ đạo khôi thủ, Linh Kiếm Tông Chu Nhất Đạo cầu ngươi chỉ giáo ..

Phương Nguyên vừa quay đầu liền nhìn thấy một đạo kiếm quang hối hả bay tới, trên thân kiếm đứng một vị nam tử áo bào xám khôi ngô, chính đang giơ tay lên cao cao, ba viên ma hạch được hắn dùng pháp lực đẩy về phía Phương Nguyên. Dưới pháp lực gia trì, ba bối ma hạch sắc bén đáng sợ hệt như ba đạo phi kiếm, lúc này đã lao đến ngay trước mặt.

- Được!

Phương Nguyên đáp ứng, tay áo vung lên, thu lại ba viên ma hạch, sau đó thân hình khẽ chuyển, thanh khí lay động, tung người bay lên giữa không trung, chớp mắt đã đánh tới vị chân truyền Linh Kiếm Tông kia. Dưới một kích này của hắn, đất đá tung bay, gió thổi rít gào, tên đệ tử Linh Kiếm Tông quát to một tiếng, trực tiếp ngã bay xuống từ trên phi kiếm, cả người đều bị đất đá bao phủ.

Ngược lại phi kiếm dưới chân hắn vẫn cứ thẳng tắp đâm tới trước ngực Phương Nguyên, lại trong nháy mắt liền bị Phương Nguyên bấm tay búng ra, một đạo ngự kiếm chi lực vô hình vọt thăng, lập tức nhiếp lấy thanh phi kiếm, khiến nó không ngừng xoay tròn quanh người, một vòng tiếp một vòng.

- Đa tạ!

Phương Nguyên quét nhìn đống đất đá, khẽ gật đầu một cái.

- Thế là xong?

Tên đệ tử Linh Kiếm Tông từ trong đống đất ngấng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, thần sắc khó mà tin tưởng.

- Vị huynh đài này, phi kiếm của ngươi phẩm giai không thấp. Ngươi ngưng tụ thần thông trên thân kiếm, dù đối thủ nghênh đỡ được phi kiếm thì cũng rất khó nghênh đỡ thuật pháp kèm theo trên đó. Nhìn thì có vẻ khá là lợi hại, nhưng biến hóa như vậy vẫn chưa mấy ổn thỏa, người không biết gặp ngươi, rất dễ chịu thiệt, nhưng nếu là người hiểu ngươi, hoac là nhìn thấu thuật pháp, vậy thì kẻ chịu thiệt sẽ chính là ngươi!

Ngón tay Phương Nguyên khẽ vạch một cái, phi kiếm đang chuyển động vòng quanh hắn lập tức bay ngược trở về, cắm ở trước mặt đệ tử Linh Kiếm Tông, cùng lúc, hắn thu lấy ba viên ma hạch, thả lại trong Túi Càn Khôn của chính mình, nghiêm túc nói.

- Ngay cả ba đạo thần thông ngầm giấu trên thân kiếm đều nhìn ra được?

Tên đệ tử Linh Kiếm Tông hơi ngớ, vô thức nói:

- Nhưng ta âm thầm tu luyện một đạo pháp môn có thể bằng tâm ngự kiếm, rất khó đề phòng!

Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Thế ta dùng tâm niệm chặt đứt linh tính trên kiếm, vậy ngươi làm thế nào?

Đệ tử Linh Kiếm Tông ngẩn ngơ:

- Ngươi có thể làm được?

Phương Nguyên nói:

- Ta từng xem qua một quyển Đạo thư đến từ U Châu, trong đó ghi chép về Đoạn Linh chi thuật, nó có thể làm được ...

Nét mặt đệ tử Linh Kiếm Tông chớp qua một tia mê man:

- Đó là cái gì?

Phương Nguyên nói:

Nếu muốn học, ta co thể dạy phap mon cho ngươi!

Hai người một hỏi một đáp, khoái tốc thảo luận mấy câu, tên đệ tử Linh Kiếm Tông kia nghe mà chấn kinh không thôi.

Đặc biệt là sau khi nghe được Phương Nguyên tỉ mỉ giới thiệu làm sao dùng Đoạn Linh thuat chat đứt kiếm ý, hon nữa còn truyền thụ pháp môn Đoạn Linh thuật pháp cho hắn. Lúc này sắc mặt hắn cực kỳ ngưng trọng, vội vàng đứng dậy hướng Phương Nguyên thi lễ, nói:

- Không ngờ ngươi thật sự chỉ điểm thần thông cho ta, có được thuật này, Linh Kiếm chi pháp của ta nhất định có thể càng thăng một bậc, đại ân lần này, Chu mỗ muôn đời không quên, hi vọng ngày sau có cơ hội báo đáp ngươi!

Phương Nguyên cười cười, nói:

- Ngươi đã cho ta ba viên ma hạch, chúng ta không ai nợ ai!

Điều này không khỏi khiến chúng tu thay đổi cách nhìn về hắn ...

. Song trên thực tế, bọn hắn không biết được tâm tư chân thực trong lòng Phương Nguyên!

Lúc thảo luận thuật pháp với đệ tử Linh Kiếm Tông, tên đệ tử Linh Kiếm Tông cũng trong vô thức nói ra pháp môn vận chuyển của bản thân, mặc dù pháp môn vận chuyển này của hắn không bằng được công pháp Phương Nguyên đang tu luyện, nhưng hiện tại đang là lúc Phương Nguyên thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến cực hạn, những pháp môn độc đạo này rất có ích với hắn, cho nên tính toán ra, hắn không hề chịu thiệt.

Rốt cuộc, Đoạn Linh thuật kia là thứ hắn vô tình nhìn thấy được trong điển tịch hoàng thất Ô Trì quốc mà thôi, đối với hắn mà nói thì chỉ là một đạo pháp môn bình thường đã tham ngộ hết sức thấu triệt, dùng thứ mình đã biết đổi lấy thứ chưa biết, lời to.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.