Chương trước
Chương sau
Một vị Trận Sư bọn ở bên cạnh không nhịn được cười một tiếng, vỗ vỗ tay, hỏi người hướng: 

 - Các ngươi cảm thấy ai sẽ là khôi thủ! 

 Lúc này chư vị Trận Sư đều đang suy đoán, lại nhất thời không ai dám khẳng định, chỉ có thể cười nói: 

 - Nhìn tốc độ phá trận của hai người bọn họ, thực sự khó phân trên dưới, nếu muốn phân thắng bại, vậy chỉ có chờ bọn họ quá quan, xem tốc độ bày trận của ai nhanh hơn... 

 - ... 

 - Không ngờ đạo trận thuật của ngươi cũng thật sự có mấy phần bản lĩnh! 

 Lúc này, hai người Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu đều đã tới cuối Cửu Khúc Hoàng Hà Trận. 

 Cản ở phía trước bọn họ đã là một cửa cuối cùng của đại trận này, chỉ cần hai người bọn họ có thể phá được trận này, xông vào chỗ sâu nhất của sơn cốc, liền xem như thông qua đại khảo trận đạo, có thể đạt được danh hiệu Đại Trận Sư, đương nhiên, nếu muốn đạt được thành tích tốt hơn trong đại khảo trận đạo lần này, vậy vẫn phải dùng trận thuật vây khốn mười con hung thú ở chỗ sâu nhất trong sơn cốc này. 

 Từ trong sơn cốc tiến về phía trước, cái so đấu là phương pháp phá trận, mà về sau thì lại là phương pháp bày trận. 

 Có điều bọn họ một đường đi tới, tuy tốc độ không chậm, nhưng một cửa cuối cùng này lại không phải dễ vượt qua, một trăm lẻ tám ngọc trù bên cạnh Lý Hồng Kiêu sớm đã bay lượn bay tán loạn, nhiều tới khiến người ta hoa cả mắt, nhìn không quá rõ. 

 Mà dưới tình huống suy tính tinh diệu này, nàng ta không ngờ còn có thời gian quay đầu nói một câu với Phương Nguyên. 

 Phương Nguyên không trả lời nàng ta, chỉ hai tay giang ra, trên không trung lập tức xuất hiện ba mươi sáu trúc trù chuyển động thật nhanh. 

 Một đường đi tới, hắn vẫn là lần đầu tiên vận dụng thẻ tính, lúc trước chỉ tay trái bấm đốt ngón tay, liền đưa ra rồi kết quả. Có điều lúc này, hắn thấy mình không thể thoát khỏi Lý Hồng Kiêu, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, không ngờ nữ tử áo đỏ này tuổi tác còn ít hơn mình, nhưng không ngờ ở đạo trận thuật lại có thể theo kịp mình, thật sự khiến hắn cũng phải coi trọng nàng ta hơn. 

 Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn không sử dụng Thiên Diễn Thuật, chỉ dựa vào bản sự của mình để thôi diễn. 

 Dù sao sự kiêu ngạo trong lòng hắn rất cao, nếu là đại khảo trận đạo, như vậy phải dựa vào bản lĩnh của chính mình để tới tham gia, không dựa vào ngoại vật. 

 - Hừ, khi khảo hạch đan đạo, ngươi nhanh hơn ta một bước, nhưng lần này, ta lại... 

 Nữ hài tên là Lý Hồng Kiêu đột nhiên cười lạnh một tiếng, vung tay áo thu lại một trăm lẻ tám ngọc trù, sắc mặt dường như có vài phần ngạo nghễ, muốn phóng tới một đạo quan khẩu cuối cùng, đáy mắt đã hiện ra vẻ hưng phấn không thể che giấu. 

 Nàng ta dường như đã có một loại cảm giác hãnh diện trước mặt Phương Nguyên! 

 Nhưng nàng ta không ngờ, còn chưa nói xong một câu này, Phương Nguyên đột nhiên cất thẻ tính, trực tiếp xông vào. 

 Khi ánh mắt Lý Hồng Kiêu nhìn tới, Phương Nguyên đã trực tiếp xuyên qua đạo quan khẩu cuối cùng. 

 - Ngươi... Vô sỉ! 

 Lý Hồng Kiêu giận dữ, trong mắt như bắn ra lửa. 

 Thật sự khó có thể chấp nhận, hắn không ngờ lại nhanh hơn mình nửa bước? 

 điều này thậm chí khiến nàng ta sinh ra một loại cảm giác, kỳ thật mình nhanh hơn đối phương, chỉ là mình vừa lên tiếng, lại ít nhiều có chút phân thần, mà đối phương thì chỉ sầm mặt, vô thanh vô tức lao đi trước mình, quả thực rất không có phong độ, quả thực chính là vô sỉ, quả nhiên ai cũng nói chó không sủa mới cắn người. 

 Vừa nghĩ vừa vội vàng xông vào đạo quan khẩu cuối cùng, sau đó mắt sáng rực lên. 

 Xuyên qua quan khẩu này, nàng ta nhìn thấy cảnh tượng trong cốc, ở ngoài trận, đã không còn sương tím tràn ngập, mà là ánh nắng tươi sáng, có điều rất nhanh, liền cảm thấy một cỗ hung phong đáng sợ từ phía trước ùa tới. 

 - Hung thú? 

 Lý Hồng Kiêu chăm chú nhìn, lập tức nhìn thấy một con hung viên (vượn dữ),hai tay giơ một tảng đá to nặng chừng vạn cân, hung hăng đập tới mình vừa chạy ra khỏi đại trận, trong lòng lập tức lắp bắp kinh hãi, theo bản năng muốn kích khởi một thân pháp lực, trảm sát con hung viên này, có điều vào khoảnh khắc cuối cùng, lại vẫn cố nén xung động này lại. 

 Bởi vì nàng ta bỗng nhiên ý thức được, đây là đang khảo hạch. 

 Phi thân né qua viên đá to này, ánh mắt đảo qua, quả nhiên liền nhìn thấy trong không trung góc tây nam, một vị Đại Trận Sư đang đứng, cười tủm tỉm nhìn Lý Hồng Kiêu, cho tới lúc này, mới cười cười nhắc nhở: 

 - Đừng quên, đây là đại khảo trận đạo, không đọ tu vi thần thông, ngươi chỉ có thể dùng trận pháp vây khốn chúng, phàm là dùng thần thông hoặc là pháp bảo, lập tức sẽ bị hủy bỏ tư cách khảo hạch... 

 - Vừa rồi sao ngươi không nói? 


 Lý Hồng Kiêu nghe vậy giận lắm, nói: 

 - Lát nữa ta gõ trộm ngươi mấy gậy, xem ngươi dùng gì mà hóa giải! 

 Đại Trận Sư đó nghe vậy, cười nói: 

 - Muốn gõ trộm ta cũng là chuyện về sau, nhưng hiện tại ngươi không được động thủ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.