Chương trước
Chương sau
- Hơn nữa, đây chỉ là một cuộc thi đan sư nhỏ, ngươi luyện được một viên đan dược bình thường là đã qua cửa rồi, cần gì phải luyện ra loại kỳ đan thế này, hay là nói ngươi cố ý làm chúng ta không giám đan được, rồi nhảy ra quấy rối? Viên đan dược này không ai nhận ra, sao lại trách?

Những lời này làm cho người bên trong lẫn bên ngoài điện phải suy nghĩ, nhịn không được trao đổi anh mắt với nhau.

Lúc này Bạch Sơn Quân không đủ lý lẽ, nhưng lời nói vẫn còn ngụy biện ...

Nhưng luc Phương Nguyên nghe được những loi nay, tren mat hắn hiện lên sự tức giận hiếm thấy.

Đan dược này là ta luyện chế, bởi vì ta biết đây là phương pháp luyện chế Thái Hóa Thượng Thanh Đan tốt nhất ...

Vừa nói, ánh mắt hắn lạnh xuống.

Một đan su luyen đan, chang le không phai vì muon cho đan dược luyện ra càng tốt hơn sao, mà những chuyện lung tung khác không thể xen lẫn, ngươi là chủ khảo, thực lực không đủ, chính là tội ...

Nói đến đây, trên mặt Phương Nguyên hiện lên sự châm biếm.

- Mà ngươi, còn muốn nhờ vào đó để giải vây?

Lúc nói ra câu nói kia, Phương Nguyên không che giấu sự chán ghét ở đáy mắt mình.

Đúng là hắn không thích Bạch Sơn Quân.

Quan trọng nhất là, từ lúc đầu, hắn không tin Bạch Sơn Quân không nhận ra tác dụng của viên đan dược của mình, hắn chỉ luyện một viên tứ chuyển thành ngũ chuyển mà thôi, không phải trực tiếp luyen ra một viên Thần Đan hay Tiên Đan, nếu người như Bạch Sơn Quân, đã trở thành đan sư từ lâu, chẳng lẽ thành phần trong một viên đan dược ngũ chuyển thế nào, dược tính ra sao cũng không hiểu được hay sao?

Bạch Sơn Quân chất vấn hắn vì sao lại luyện ra loại đan dược người ta không hiểu, lại lộ ra sự chột dạ của bản thân ...

Cho dù mấy người Hứa chấp sự, vì thấy một viên đan dược tứ chuyển biến thành một viên đan dược ngũ chuyển nên cảm thấy kỳ quái, không biết có phải mình đã thêm linh dược khác vào bên trong không, cũng không biết đây có phải chỉ là một viên ngụy đan không nên mới do dự, không dám kết luận, điều này không có nghĩa bọn họ không hiểu chất lượng của viên đan dược này!

Vì vậy, Bạch Sơn Quân loại bỏ đan dược của hắn chỉ có hai nguyên nhân.

Một là công báo tư thù, hai là hắn có tiếng không có miếng, có tên đan sư, nhưng không có năng lực đan sư.

Cho dù là loại nào, Phương Nguyên cũng không nhịn nổi hắn!

Nếu tính ra, người phía sau càng đáng ghét hơn, rõ ràng không có bản lĩnh, lại dựa vào âm mưu lấy được danh vọng đại đan sư, còn muốn bò đến vị trí chủ khảo mà không biết ngượng, quyết định sự sống chết của người khác, đó là cái thứ gì?

Nếu Phương Nguyen không có bản lĩnh tìm đến thượng viện Xích Thủy Đan Khê để đòi công bằng, vậy thì kết quả của chuyện này sẽ thế nào?

Cánh cửa đan đạo của hắn sẽ đóng lại vĩnh viễn!

Vì vậy Phương Nguyên rất nghiêm túc, không định bỏ qua chuyện này.

Nhưng có mấy lời, hắn không thể nói thẳng ra, chỉ cần gợi ý cho người khác hiểu là đủ rồi.

Còn chuyện còn lại, còn phải xem Xích Thủy Đan Khê xử lý thế nào!

Bên trong lẫn bên ngoài điện, mọi người trầm mặc.

Cầu Long Chân Nhân và mấy vị đại đan sư khác nghe xong những lời này cũng không mở miệng ngay, chỉ là trao đổi với nhau một ánh mắt.

Việc này phức tạp, một lời khó giải quyết, bọn họ cũng không phát biểu ý kiến ngay được, chỉ có thể yên lặng nhìn biến cố.

- Hứa Nam Giang, cuộc thi đan đạo nhỏ này là do ngươi quản lý, ngươi cảm thấy nên xử lý chuyện này thế nào?

Cầu Long Chân Nhân trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nhìn Hứa chấp sự, cười nhẹ nói.

Hình nhu Hua chap su cung khong ngo rang Cau Long Chan Nhan se hỏi mình, hắn trầm ngâm một lúc, chậm rãi nhìn về phía Bạch Sơn Quân.

- Cho dù là cuộc thi lớn hay nhỏ, đều phải theo đuổi cực hạn đan đạo, lần này, dù Phương tiểu hữu luyện ra đan dược ngũ chuyển, gần như không còn ở trong phạm vi cuộc thi nữa, nhưng ngươi thân là đại đan sư thượng viên Xích Thủy Đan Khê, ít nhất cũng có năng lực luyện chế bảo đan cửu chuyển, một viên tử đan kia dù có hiếm thấy, ngay cả ta và các vị đan sư khác cũng không dám kết luận ngay, nhưng nó cũng chỉ là một viên bảo đan ngũ chuyển mà thôi, có phải là phế đan hay không, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được hay sao?

Nói đến đây, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng Bạch Sơn Quân.

- Lúc trước ngươi nói, nhìn viên đan dược này giống với một viên tàn đan, vì thế nên không suy nghĩ nhiều, trực tiếp loại bỏ nó, vậy ta cũng phải hỏi thật ngươi một câu, Bạch lão tiền bối ...

Tiếng nói của Hứa chấp sự hơi trầm xuống.


Còn thừa nhận mình vì thù riêng, vậy thì hắn đã phạm vào sai lầm lớn rồi?

Hắn, nên chọn cái nào?

Ai cũng không biết, chuyện lại đi đến bước này, đôi môi Bạch Sơn Quân run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy ánh mắt xung quanh, hắn cảm giác đầu óc choáng váng, khó chịu trong ngực, mặt mũi cả đời của hắn mất hết, bây giờ bị người ta dùng ánh mắt kia nhìn, giống như bị lột sạch trước mắt mọi người, Bạch Sơn Quân phun ra một ngụm máu tươi ...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.