Chương trước
Chương sau
Xung quanh cung điện, dù là trong hay ngoài, bây giờ đã chật cứng người, nhìn thấy chuyện phát triển đến bước này, mọi người đều ngạc nhiên, mờ hồ nổi lên sự tò mò, nghĩ thầm tu sĩ họ Phương có Kim Đan mạnh như vậy, thậm chí không tiếc rời khỏi Xích Thủy Đan Khê để đổi một lần giám đan, hắn tự tin như vậy, chẳng lẽ đan sư thượng viện có vấn đề? 

 Ý nghĩ này chưa kịp biến mất, đan sư vừa rồi đi ra, nhưng trên tay trống không, sắc mặt khó nhìn, đến trước người Hứa chấp sự, nói. 

 - Kỳ lạ, đan dược của viện số ba chữ Giáp không có đan dược của hắn! 

 Hứa chấp sự nghe xong thì hơi nhướng mày, nói. 

 - Chuyện gì xảy ra? 

 Đan sư kia nói. 

 - Có lẽ là không có tư cách phong tồn, bị vứt bỏ chung với đan dược bị hư. 

 Người xung quanh nghe câu nói này, vẻ mặt trở nên phong phú. 

 Đa số bọn họ đều biết quy củ của Xích Thủy Đan Khê, những đan dược dùng để khảo hạch phải dùng nhiều Linh Bảo và bảo dược phối hợp với nhau rồi luyện chế ra, cực kỳ quý giá, vì vậy sau mỗi cuộc thi, đều phải phong tồn lại, xem như là tài nguyên để dành. 

 Tuy nhiên, cũng không phải tất cả đan dược đều có tư cách này, có vài loại đan dược bị hỏng, ví dụ như chưa thành đan lúc phong lô, hay là thiếu hụt quá lớn, sẽ không có tư cách tồn phong, trong lần sàng lọc đầu tiên, những đan dược này sẽ bị loại ra, sau đó đưa đi tiêu hủy, không được đưa đến quy trình đánh giá phía sau. 

 Nếu đan dược của Phương Nguyên bị loại ngay lúc sàng lọc, khó trách những người ở đây không có ấn tượng. 

 Quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, thấy hắn đang ngồi trên ghế thái sư, vững vàng, trong lòng Hứa chấp sự nổi lên một suy nghĩ khó hình dung, hắn hơi do dự, hỏi vị đan sư kia. 

 - Người phụ trách sàn lọc những đan dược này là ai? 

 Vị đan sư kia do dự một chút, nói ra một cái tên. 

 - Bạch Sơn Quân! 

 Hứa chấp sự nghe vậy, sắc mặt "Bá" một tiếng thay đổi. 

 - Bạch Sơn Quân, không phải trong quãng thời gian trước có tranh chấp với vị họ Phương này… 

 Vừa nghe đến tên Bạch Sơn Quân, mọi người xung quanh nhịn không được kinh hãi. 

 Nửa tháng trước, có một chuyện xảy ra trong hạ viện Xích Thủy Đan Khê, đến bây giờ vẫn còn nhiều nhắc đến, ai cũng biết vị lão đan sư Bạch Sơn Quân đi đến hạ viện tìm người ta phiền phức, lại bị tu sĩ tạp đan họ Phương quát một tiếng “Cút”, hắn sợ hãi dẫn theo chiến sủng quay về thượng viện, trong lòng rất căm hận, ồn ào muốn Hứa chấp sự đuổi tu sĩ họ Phương đi. 

 Nhưng sau đó, Hứa chấp sự dìm chuyện này xuống, Bạch Sơn Quân đành phải bỏ qua, mọi người cũng xem đây là một trò cười để mua vui, mà trong chuyện đó Bạch Sơn Quân mất hết mặt mũi, còn nói chuyện này chưa kết thúc trước mặt mọi người. 

 Mà bây giờ đan dược của tu sĩ họ Phương lại trực tiếp bị loại bỏ, là do Bạch Sơn Quân loại bỏ, chẳng lẽ… 

 - Gọi Bạch Sơn Quân đến đây! 

 Sắc mặt Hứa chấp sự trở nên nghiêm túc, hắn trầm ngâm một lúc rồi quát lên. 

 Các vị đan sư trong thượng viên cũng thay đổi sắc mặt, mong là chuyện này không phải do Bạch Sơn Quân dở trò. Khảo hạch đan đạo, chuyện này quan trọng biết bao nhiêu, đặc biệt là lần cuối cùng trước kiếp nạn trong truyền thuyết, quyết định một người có tư cách tham gia đại khảo đan đạo hay không, nếu như có vấn đề, ai cũng không chịu nổi trách nhiệm… 

 Mà Phương Nguyên, hắn vẫn bình tĩnh ngồi đợi trên ghế thái sư. 

 Cô nương Lý Hồng Kiều áo đỏ kia, chẳng biết từ lúc nào đã đi vào đã đi vào trong Xích Thủy Đan Khê, nàng dựa vào cánh cửa, sắc mặt kiêu căng, nhưng đáy mắt không giấu nổi sự tò mò, rõ ràng rất hứng thú với chuyện này… 

 - Không biết lão phu đang bận rộn sao, gọi ta đến đây làm gì? 

 Trong lúc mọi người đang suy đoán, ngoài điện vang lên tiếng ồn ào bất mãn, mọi người biết là Bạch Sơn Quân đến đây, những tu sĩ đang chen lấn nhường ra một con đường. Bạch Sơn Quân chắp hai tay sau lưng, đi vào trong đại điện, hắn nhìn thấy Phương Nguyên ngồi trên ghế thái sư, mà đám người đan sư lại đứng bên cạnh, hơi nhướng mày. 

 - Hứa Nam Giang, ngươi tìm ta làm gì? 

 Bạch Sơn Quân nhìn thấy Phương Nguyên, lập tức cảm thấy bất mãn, nhưng không nói chuyện với hắn, chỉ nhìn về phía Hứa chấp sự. 

 Hứa chấp sự lạnh lùng nhìn Bạch Sơn Quân, không nói nhảm, hắn trầm giọng nói thẳng. 

 - Bạch lão, ta hỏi ngươi, trận thứ bảy của viện số ba chữ Giáp có một đám đan dược đưa vào phong tồn, người đánh giá đầu tiên có phải là ngươi không? 

 Bạch Sơn Quân nghe xong, cười gằn một tiếng, nói. 

 - Chính là lão phu và Huống huynh, Bác huynh giám đan, làm sao vậy? 

 Hứa chấp sự nghe xong những lời ấy, kêu tiểu đồng gọi hai người kia đi qua. 


 Nghe được lời ấy, bên ngoài lẫn bên trong điện đều nghị luận. 

 Không ngờ Bạch Sơn Quân lại chủ động thừa nhận chuyện này. 

 Mà sau khi Phương Nguyên nghe những lời đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Sơn Quân, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào. 

 Hứa chấp sự nhíu mày, nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.