Chương trước
Chương sau
- Hả?

Tu sĩ ngoài sân nghe xong, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Nghe xong lời tu sĩ tạp đan kia, ai cũng đoán được chân tướng mọi chuyện, không ngờ rằng Bạch Sơn Quân kia vẫn hỏi tội hắn.

Bạch Sơn Quân tiền bối không ưa hắn ...

Đúng vậy, ỷ vào tu vi kim đan, tùy tiện đánh người khác trước mặt Bạch Sơn Quân tiền bối, còn dám tiếp tục hung hăng ngang ngược!

Trong tiếng bàn luận khe khẽ, đám người ngước đầu xem trò vui.

Quan Ngạo nghe xong lão đan sư kia nói, lông mày nhíu chặt lại, đáp trả.

- Ông lão này đúng là không nói lý, không nghe Phương tiểu ca nói hắn không phụ trách chuyện này sao? Ai làm lỡ chuyện thì đi tìm người đó, đứng đây lải nhải với chúng ta làm gì?

- Câm miệng!

Bạch Sơn Quân cư sĩ nghe xong, lạnh lùng quát khẽ một tiếng, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua cánh cửa tiểu viện sau lưng Quan Ngạo.

Thật ra trong lòng hắn không vui, bản thân là đan sư thượng viện, tự mình đi vào trong hạ viện này, người nào dám không làm lễ bái kiến chứ, vậy mà tên ngốc to con này không chỉ không quỳ xuống, ngay cả ôm quyền cúi chào cũng không có, người trong biệt viện còn quá đáng hơn, không hề chịu ra mặt, còn đánh người bị thương trước mặt hắn, gặp phải kẻ kiêu căng như vậy, sao hắn nhịn được?

Bạch Sơn Quân lạnh lùng quát một câu, hai tay chống hông, trên mặt hiện lên sự kiêu căng, nói.

- Lão phu còn có một đống chuyện cần xử lý, không hơi sức đâu quan tâm đến tranh đấu của đám ngu xuẩn các ngươi, lệnh bài ở trong tay ai, ta sẽ hỏi tội kẻ đó, ngươi đùn đẩy cái gì?

Dứt lời, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía tiểu viện, quát lên.

- Tiểu nhi, đi ra đây nói chuyện!

Bên trong khu nhà nhỏ vẫn yên lặng.

Bạch Sơn Quân đợi một lát, trên mặt lóe lên một chút tức giận, cười lạnh một tiếng, bước về phía trước ngạo nghễ nói.

- Không phải lão phu chưa từng nghe người khác nhắc đến ngươi, chỉ là một tu sĩ tạp đan mà th không phải thôi, làm ra vẻ cao nhân gì trước mặt lão phu? Đi ra đây cho ta!

Bên trong khu nhà nhỏ vẫn yên ắng, chỉ có Quan Ngạo dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Bạch Sơn Quân này.

Đám tu sĩ xung quanh đều nhìn Bạch Sơn Quân, lại nhìn vào bên trong khu nhà nhỏ, bầu không khí bỗng nhiên trở nên lúng túng ...

Trên mặt Bạch Sơn Quân có chút không nhịn được, hắn hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, trong biệt viện đã vang lên một câu.

Giọng nói kia có vẻ không kiên nhẫn.

- Ngươi cũng cút!

- Cái gì?

Nghe được tiếng nói không kiên nhẫn từ trong tiểu viện vang lên, đám tu sĩ ngoài sân đều ngẩn ngơ, cảm giác mình nghe nhầm rồi.

Đợi lúc nhìn thấy nét mặt những người khác, mới ý thức được tu sĩ tạp đan trong viện nhỏ kia đúng là vừa nói ra câu nói kia, sắc mặt mọi người trở nên đặc sắc, người kia là Lão Đan Sư Bạch Sơn Quân của thượng viện Xích Thủy Đan Khê đấy, không những có đan thuật kinh người, lại có cảnh giới Kim Đan tam chuyển, nuôi một con chiến sủng có thể lên trời xuống đất, thực lực của hắn cũng không thua lão tiền bối Kim Đan bao nhiêu.

Tu sĩ tạp đan trong tiểu viện kia vì sao lại cuồng vọng như vậy?

Ngươi bảo chúng ta cút thì thôi đi, còn dám bảo lão tiền bối kia cút?

- Xong đời, lớn chuyện rồi ...

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, không ai dám lên tiếng.

Mà ở trong tiểu viện, Quan Ngạo đứng dậy, nghiêng đầu đánh giá vị đan sư kia, bên cạnh hắn, con Toan Nghê hình như cũng cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu liếc mắt nhìn con mãnh hổ kia, nhưng cuối cùng vẫn không cảm thấy hứng thú, hắn nghẹo đầu nằm xuống.

Mà ở bên trong phòng, Phương Nguyên đang ngưng thần nhìn lò luyện đan trước mắt.

Bên trong lò luyện đan kia là bảo đan mà hắn đã bỏ ra ba ngày để thôi diễn và tính toán, cũng vì muốn tập trung tinh thần chăm sóc viên bảo đan này, hắn mới lười làm những chuyện khác, cũng không dám thất thần một chút, không ngờ rằng đám người kia lại đến làm phiền hắn, cũng làm cho tính tình hắn trở nên không kiên nhẫn.

- Tiểu nhi ngông cuồng, dám vô lễ với lão phu?

Vị lão đan sư kia nghe được câu kia, cả người tức run lên, nổi giận điên người, không ngờ một người được tôn kính ngay cả trong thượng viện, lúc đến hạ viện, chỉ một tên tu sĩ tạp đan mà dám khinh miệt hắn như vậy?

Quan trọng nhất là, trước mặt một đám người hạ viện khác cũng không khách khí với mình?

Điều này làm cho khuôn mặt già của hắn đặt ở chỗ nào?

Một cỗ lửa giận hừng hực tuôn trào trong lồng ngực, sắc mặt biến thành màu tím, hắn vung tay áo lên, vọt thẳng vào trong tiểu viện, hét lớn.

Quan Ngạo nhìn thấy, lập tức nóng lòng muốn thử, Phương Nguyên từng dặn hắn, nếu hắn thấy tu sĩ Kim Đan thì phải cẩn thận né trách, tránh làm người ta tức giận, phải chịu thiệt, hắn luôn nhớ trong lòng, biết mình không đánh lại tu sĩ Kim Đan, nhưng hôm nay nhìn thấy lão đan sư kia, trong lòng Quan Ngạo có một loại cảm giác, hình như hắn ... Có thể đánh?

Nhưng trong lúc hắn còn do dự, cánh cửa sau lưng bỗng nhiên mở ra.

Phương Nguyên giận dữ xuất hiện phía sau cánh cửa, khuôn mặt thiếu kiên nhẫn, liếc mắt nhìn trên không trung.

Chỉ một ánh mắt nhưng làm cho lão đan sư kia cả kinh, giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng lên đầu ...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.