Chương trước
Chương sau
Hắn cũng không nhìn ra tu vi Tử Đan của Phương Nguyên, chỉ xem hắn là một tạp đan tu sĩ, trong lòng thật ra cũng không quá mức để ý, chỉ xem Phương Nguyên là một tán tu bình thường, cộng thêm trình độ của hắn đối với đan đạo quả thật không cạn, vì vậy liền ra vẻ trưởng giả bình phán.

- Ba năm mới luyện được sao.

Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ, liền khom người thụ giáo, nói:

- Tiền bối nói rất đúng!

- Ha ha, tiểu bối này đúng biết lễ phép, ngươi hãy dẫn ta đi một vòng đi!

Vị động chủ Nguyễn Tập Thư của Tử Tiêu Tiểu Động Thiên có tình tình ngay thẳng, hắn thấy Phương Nguyên lễ phép, lời nói cung kính, nên tâm tình không tệ, hơn nữa hắn vì muốn chữa ôn dịch nên đến đây, nhìn thấy dịch bệnh trong mấy bộ lạc khác còn chưa chữa tận gốc, nên cũng không khách khí bảo Phương nguyên dẫn đường, đi theo Phương Nguyên nhìn tình hình dịch bệnh trong từng bộ lạc, hắn bắt chéo hai tay, nhìn Phương Nguyên chữa bệnh cho bách tính trong bộ lạc thế nào.

Phương Nguyên cũng không cố ý làm ra vẻ, vừa nãy hắn chữa thế này, bây giờ tiếp tục cứu chữa như vậy, Tử Tiêu động chủ bên cạnh nhìn thì cảm thấy thú vị, hắn thuận miệng dạy bảo vài câu, chỗ thuốc này không được, bên kia còn chưa đủ loại, chỉ ra được không ít thiếu sót.

Phương Nguyên cũng không tức giận, hắn thật lòng lắng nghe, khiêm tốn nghe dạy bảo.

Đi thêm vài vòng, cảm giác thái độ của Tử Tiêu Động Chủ đối với hắn tốt hơn trước rất nhiều, vừa nhìn, vừa thuận miệng giải thích cho Phương Nguyên vài câu về bí quyết luyện đan, phương pháp chữa trị ôn dịch, xem Phương Nguyên thành vãn bối của mình mà dạy bảo.

- Đa tạ tiền bối đã dạy, vãn bối cực kỳ cảm kích!

Đối với chuyện này, trong lòng Phương Nguyên rất biết ơn, mặc dù vị Tử Tiêu động chủ này luôn làm dáng vẻ ông cụ non, nhưng cũng không có cách nào, mặc dù hắn không cố ý giấu diếm, nhưng trong thức hải hắn tràn ngập khói xanh, nếu người có tu vi không cao thì không thể nào nhìn thấu hắn là đan phẩm chí cao được, hơn nữa tuổi tác của Phương Nguyên không lớn, bị người ta xem là vãn bối cũng không có gì lạ.

Nhưng nếu thật lòng mà nói, vị Tử Tiêu động chủ này đối xử với hắn đúng là không tệ, dù sao một tán tu tạp đan, không là gì hết trong mắt Động Thiên Chủ, cộng thêm sở trường của Tử Tiêu động chủ lại là đan pháp, là đại đan sư vang danh gần xa, địa vị cao hơn, nên nhưng đan tu tạp đan đúng là không lọt vào mắt hắn được.

Bây giờ hắn bỏ qua ngạo khí, mở miệng dạy bảo Phương Nguyên vài câu, thật ra là vì nhìn hành động của Phương Nguyên làm cho những bộ lạc này mà thôi, hắn cảm nhận được sự lương thiện của Phương Nguyên, nên mới mở miệng mấy lần, nói đi nói lại vẫn có ý dạy dỗ thôi.

Nhưng nghe những ý kiến của hắn, Phương Nguyên thật sự có cảm giác hiểu ra, kiến thức về đan đạo của vị Tử Tiêu động chủ này đúng là không tầm thường, làm cho hắn có thể học được nhiều thứ, vì thế Phương Nguyên cũng không quan tâm đến thái độ của Tử Tiêu động chủ, dù sao hắn tuổi còn nhỏ, bị xem là vãn bối cũng không sao, nếu thật sự nói ra đan phẩm chân chính của mình, ngược lại có thể bị nghi ngờ nữa.

Nhìn thấy Phương Nguyên khiêm tốn học tập, người cũng thông minh, dù nhiều bí quyết mình không nói rõ, nhưng chỉ nói sơ qua thì hắn đã hiểu, có thể nói là học một biết mười, vị Tử Tiêu động chủ cảm thấy rất vui vẻ, thưởng thức Phương Nguyên, nên cũng dốc lòng dạy bảo nhiều hơn.

Hai người, một người muốn dạy, một người muốn học, một người nghiêm khắc, một người kính cẩn, nhìn qua rất hài hòa.

Ôn dịch đã được khống chế, chỉ còn lại chút khí dịch còn sót lại trong bộ lạc, đây không còn là vấn đề lớn nữa, lại có thêm một vị đại đan sư tinh thông đan đạo, chữa bệnh càng nhanh hơn, có rất nhiều loại bệnh, vị Tử Tiêu động chủ này chỉ nhìn sơ qua một lượt đã biết rõ bênh, không cần dùng cả đan dược, tiện tay đưa ra vài cây dược thảo thì đã có thể chữa lành, tốc độ nhanh chóng.

Chỉ trong hai, ba canh giờ đã đi hết toàn bộ mấy bộ lạc, thời gian xem bệnh ít, phần lớn là hai người cùng đàm luận về đan đạo, nói đến hưng phấn, rất nhiều bí quyết nhỏ độc đạo cũng đưa ra nói luôn.

Đợi đến lúc chữa xong bệnh cho bộ lạc cuối cùng, vị Tử Tiêu động chủ phi thân bước lên mây, bay đến giữa không trung, ở xa xa đã có thể nhìn ra được giữa không trung tràn ngập khói đen, hắn than.


Phương Nguyên nghe xong, lông mày nhíu lại, nói.

- Tiền bối, Cửu Trùng Thiên vẫn luôn bắt người luyện ôn như vậy sao?

Nguyễn Tập Thư thở dài một tiếng, nói.

- Cửu Trùng Thiên có hoàng quyền kiên cố, cao cao tại thượng, bên dưới có bốn bộ, Ôn, Binh, Pháp, Đấu, tự xưng vô địch, Ôn Bộ, chính là dùng ôn khí, bọn chúng luyện ôn khí, ngay cả người tu hành cũng không thể chống lại được, cực kỳ lợi hại, yêu pháp loại này bình thường đều dùng cơ thể người làm vật chứa, nếu không bắt người luyện, sao có thể đối phó được với người chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.