- Đan thuật chú trọng dược lý biến hóa, tương sanh tương khắc, bên trong thật ra cũng có quỹ tích tuần hoàn.
Hắn ý thức được điểm này, trong lòng cũng mơ hồ sinh ra suy nghĩ.
Thiên Diễn Thuật của mình vốn là phương pháp đề cử hết thảy biến hóa, nếu có thể dùng nó thôi diễn công pháp, thôi diễn trận pháp, như vậy ở một trình độ nào đó, có lẽ cũng có thể dùng để thôi diễn dược lý biến hóa, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, cũng đi thử một chút.
- Ôn khí trên người ngươi đã diệt trừ, dùng thuốc này, bệnh thấp khớp cũng có thể chuyển biến tốt đẹp!
Sau khi chữa xong cho vị bệnh nhân cuối cùng trong bộ lạc thứ ba, Phương Nguyên đứng lên, chuẩn bị đến bộ lạc tiếp theo.
Cách đó không xa, mọi người trong bộ lạc vừa kính vừa sợ vây quanh phía xa xa nhìn hắn, bọn họ không thân cận với vị sơn thần Tam lão gia này giống như Quan Ngạo, đối với Quan Ngạo, bọn họ ban đầu là sợ, sau đó càng xen lẫn càng quen thuộc, cũng có thể uống rượu với nhau, kể vài câu chuyện cười, nhưng vị sơn thần Tam lão gia này ban đầu nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng càng nhìn càng kính sợ.
Rõ ràng thoạt nhìn không uy vũ hùng tráng giống như Đại lão gia.
Giống như tiểu hài tử trong bộ lạc cũng dám trèo lên cổ Quan Ngạo chơi đùa, đứa có lá gan lớn hơn nữa thậm chí dám ôm cổ con nghê Nhị lão gia, nhưng sau khi thấy Phương Nguyên, mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh, chờ hắn đi qua mới dám hét lên vui mừng.
- Cảm tạ, cảm tạ sơn thần Tam lão gia.
Nhìn thấy Phương Nguyên sắp rời đi, mọi người trong bộ lạc vội vàng đi tới, nhất tề hạ bái, không dám ngẩng đầu.
- Ha hả, làm sao sợ ta như vậy?
Trong lòng Phương Nguyên cũng thầm nghĩ, có lẽ lúc ban đầu mình chữa bệnh cho người ta, khuôn mặt đã hù dọa bọn họ.
Nhưng chuyện này thật ra cũng không tệ, có thể bớt cho mình không ít phiền toái.
Cho nên chỉ thản nhiên nói một câu, kêu bọn họ nhanh chóng đứng lên, sau đó hai tay chắp sau lưng, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên ngẩn ra, lại xoay người lại, ngưng thần nhìn về phía không trung.
Đám thôn dân trong bộ lạc thấy Phương Nguyên xoay người, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại lo sợ.
Nhưng lần này, Phương Nguyên không để ý đến bọn họ, chỉ lẳng lặng nhìn không trung tựa hồ không có vật gì, chỉ có vân khí nhàn nhạt.
- Đừng ẩn dấu nữa, ra đi!
Nhìn một hồi, hắn không nhịn được nhíu mày nói.
Bên ngoài ba bốn trượng, một đứa trẻ núp phía sau cối xay lau nước mũi đứng dậy, bộ dạng muốn khóc, vừa định giải thích mình không có trốn, chỉ là núp sau cối xay nhìn lén, nhưng chợt nghe thấy trên không trung truyền xuống một trận cười quái dị.
Đứa trẻ kia và dân chúng bộ lạc đồng thời ngẩng đầu, nhìn mấy sợi vân khí trên không trung, đột nhiên bị cuốn ra, tựa như mở ra một tầng không trung, giữa không trung một giáp sĩ mặc ô giáp hồng linh, có lẽ là một đội tu hành, cầm đầu là một nam tử đeo hồ lô màu đen, cười lạnh, nhìn về phía Phương Nguyên.
- Lúc trước ta còn đang suy nghĩ, vì sao mấy ngày trôi qua, người trong bộ lạc vẫn chưa chết hết, cũng không ngờ ngươi lại nhiều chuyện thò tay vào, hán tử kia, ngươi là ai, cũng dám tới phá hỏng đại sự thử pháp của ta?
- Thử pháp?
Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên không trung:
- Trận ôn dịch này là các ngươi đưa tới sao?
Nam tử đeo hồ lô màu đen cười âm hiểm, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, tựa hồ muốn cho Phương Nguyên nghe thấy rõ ràng hơn, thấp giọng cười nói:
- Đúng vậy, bổn tọa chính là muốn thử xem bảo bối ta luyện ra có thể có bao nhiêu tác dụng, bao lâu mới có thể diệt sạch đám lưu dân ẩn thân trong thâm sơn, ngươi là dã chủng từ nơi nào chui ra, lại ỷ vào đan pháp thô thiển, phá hư đại sự của ta?
- Bá.
Không ngờ người này lại chính miệng thừa nhận, tuyệt đối không có nửa phần kiêng kỵ, sắc mặt Phương Nguyên khẽ biến đổi, trong nháy mắt sinh ra tức giận, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng hắn, lạnh giọng nói:
- Lấy người luyện ôn, ngươi không sợ bị hủy đạo hạnh sao?
Nam tử kia bộ dạng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy vẻ tức giận trên mặt Phương Nguyên có chút buồn cười, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
- Tiểu nhi, nơi đây là lãnh địa Hoàng Châu ta, dân trong vực, chính là hoàng nô, bổn tọa thân là trấn thủ Cửu Trọng Thiên Ôn Bộ , dùng bọn họ thử một chút pháp bảo thì thế nào, đều là tại ngươi, phá hư đại sự của Ôn Bộ ta, có biết phạm tội gì không?
Bất luận là châu địa gì, cũng sẽ có mấy chục tiên môn và đạo thống khác nhau, nhưng Hoàng Châu thì khác, Hoàng Châu lớn như thế, địa vực rộng lớn, xếp thứ ba trong Cửu Châu, lại chỉ tồn tại một đạo thống khổng lồ.
Đó chính là hoàng triều Cửu Trọng Thiên!
Là một quái vật lớn lấp quốc lập đạo, là một trong bảy đại Thánh Địa của giới tu hành!
Truyền thuyết ở thời kỳ thượng cổ, khi đại kiếp mới vừa phủ xuống, người tu hành thế gian nếm trải đủ mọi khổ ai của đại kiếp, vì có thể bình an vượt qua đại kiếp, liền có người muốn tập trung lực lượng của mọi người, trăm năm chinh chiến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]