Chương trước
Chương sau
Một chốc lát trôi qua, ngay cả hắn cũng cảm thấy chính là bản thân đẩy ngã! 

 - Quên đi, quản không hết, trước tiên vào chỗ sâu Tử Vụ Hải đi… 

 Nhưng trong lúc cấp thiết, hắn rất nhanh phản ứng lại. Trong phương bí cảnh này, thiên địa kịch biến, giống như vĩnh viễn không có ngưng nghỉ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Không hề nghi ngờ, đó là bởi vì kim trụ vẫn luôn liên tục sụp đổ, ai biết đến tột cùng khi nào là kết thúc. Lại không thể tưởng tuộng nổi, nếu mười hai kim trụ trong bí cảnh này đều ngã, bí cảnh này sẽ biến thành bộ dáng gì… 

 Chẳng lẽ thật sự là trời sập đất rung sao, mọi người cùng nhau chết tại đây? 

 Lúc này Phương Nguyên không có lựa chọn khác, hiện giờ khoảng cách giữa hắn và lối ra bí cảnh vẫn còn rất xa, ít nhất cũng cần hai ba ngày mới có thể chạy đến. Nhưng tốc độ cuồng loạn trong bí cảnh này cũng quá nhanh, hắn cũng chỉ còn dư lại một con đường có thể đi vào chỗ sâu bí cảnh mà thôi! 

 “Cạch cạch cạch…” 

 Đầu tiên hắn thúc giục lôi pháp, lôi linh Chu Tước xuất hiện dưới chân hắn. 

 Trong lòng còn nhớ Quan Ngạo và Tôn quản sự, ngưng tụ ra lôi linh Chu Tước liền xoay đầu gọi hai người bọn họ lại. 

 Nhưng vừa mới xoay đầu liền nhìn thấy một kẻ trộm chạy nhanh bên người, chính là Tôn quản sự chạy nhanh như chớp về phía mình… 

 Khi nhìn thấy rõ Quan Ngạo cũng lập tức nhìn thấy Quan Ngạo ôm cái đuôi của Toan Nghê, được Toan Nghê kéo về phía trước. Tốc độ của Toan Nghê kia cũng không phải đùa giỡn, qua một lúc hắn còn gần như nhanh hơn Tôn quản sự, trong khoảnh khắc đã chạy đến phía trước Tôn quản sự. 

 - Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh mẽ như vậy? 

 Phương Nguyên cười gượng, cũng vội vàng điều khiển lôi linh Chu Tước phóng về phía trước. 

 Kỳ thật cũng chỉ một lát, hắn đã nhích người phóng về phía trước, liền thấy được một cái bóng nữ tử từ phía tây bay vút đến đây, cũng mặc váy đen, hai chân thon dài. Nàng từ xa nhìn thấy thân ảnh của Phương Nguyên, lập tức đuổi theo đến đây, lại không nghĩ rằng chưa tới mấy hơi thở, khi nàng chạy tới nơi này, ba người Phương Nguyên đã trốn nhanh đến mức ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy. 

 - Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh mẽ như vậy? 

 Nàng phát ra cảm khái giống với Phương Nguyên, bất đắc dĩ cười khổ: 

 - Còn định tìm ngươi nói chuyện một hồi… 

 Muốn đuổi đến chỗ của Phương Nguyên nhưng tự nghĩ rằng tốc độ của bản thân không có khả năng đuổi kịp Phương Nguyên, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, định lao về phía nam. Nhưng khi muốn khởi hành, bỗng nhiên ngẩn ra, bất động thanh sắc ngừng lại. 

 - Muốn tìm hắn nói cái gì? 

 Một tiếng cười hí hí vang lên: 

 - Nói với ta cũng không có gì khác biệt hết! 

 Một vùng sương mù chung quanh tràn ngập, từ trong sương mù có một người bộ dáng Khất Nhi bước ra ngoài. 

 Hắn cười dài đánh giá nữ tử váy đen kia, nhưng ánh mắt lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí là cảnh giác, đi tới trước người nữ tử này ngoài ba mươi trượng, liền ngừng lại, trong tay cầm theo một cây trúc lớn màu xanh, tỏ vẻ hờ hững ngắm nghía. 

 Nữ tử váy đen nhìn thấy hắn, thật cũng hơi kinh ngạc: 

 - Ngươi tới làm cái gì? 

 Người bộ dáng Khất Nhi kia miễn cưỡng cười, nói: 

 - Đệ tử của Tẩy Kiếm Viện có danh khí lớn nên kiêu ngạo, vênh váo, nhưng trông có vẻ không quá hữu dụng. Rõ ràng mang trọng trách trong người lại phân tâm vì chuyện khác, còn bị người khác đuổi đánh, không có cách nào, chỉ có thể để ta làm việc thế hắn. Nhưng ta thật không nghĩ đến tên kia thật sự quá kiêu ngạo, khiến cho ta vào giai đoạn trung gian hiểu lầm người bọn ta muốn tìm là hắn, đợi đến khi phản ứng lại hắn chỉ là vô ý trà trộn vào việc này, người đã chuồn mất rồi… 

 - Thì ra ngươi cũng là người của Tiên Minh! 

 Nữ tử váy đen nghe vậy, cũng nở nụ cười, nói: 

 - Ngươi đường đường là đạo tử Khương gia không làm, chạy tới Tiên Minh làm chân tay sai, xuất lực làm gì? Hơn nữa ta lúc trước vẫn nghĩ hắc bào kia là đến tìm ta, thật không ngờ đến đây còn có ngươi trốn trông tối. 

 - Tiên sinh của Dịch Lâu đã sớm tính ra có người âm thầm đối nghịch với Tiên Minh, làm sao không đề phòng? 

 Khất Nhi Khương gia kia thản nhiên nói: 

 - Nhưng ta thật sự không rõ ngươi vì sao làm chuyện này? 

 Nữ tử váy đen kia nhẹ giọng cười, sóng mắt lưu chuyển, nói: 

 - Chuyện gì? 

 Tươi cười trên mặt Khất Nhi Khương gia chậm rãi thu hồi, có vẻ hơi nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói: 

 - Ngươi có biết hậu quả hủy đi bí cảnh này là gì không? 

 Ý cười trên mặt nữ tử váy đen cũng dần thu lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Khất Nhi Khương gia, thản nhiên nói: 

 - Đại kiếp nạn ba ngàn năm xuất thế một lần, vốn chính là không thể tránh khỏi. Nếu tránh không khỏi, cần gì phải trốn tránh nó chứ? 

 Trên mặt Khất Nhi Khương gia xuất hiện tức giận, nhưng bị hắn miễn cưỡng áp chế, sau một lúc lâu mới lạnh lùng lên tiếng: 

 - Ngươi nếu là trước kia nói như vậy, ta còn có thể lý giải, dù sao đau dài không bằng đau ngắn. Nếu đại kiếp nạn sắp sửa tiến đến, như vậy hiện giờ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian nó đáp xuống chẳng bằng thống khoái chiến đấu một trận. Nhưng hiện giờ, cách nói này của ngươi không phải là đang cố ý gây loạn sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.