Chương trước
Chương sau
- Chít chít... 

 Quái vật đó vừa sợ vừa giận, Phương Nguyên Phương Nguyên. 

 Đến lúc này, một kích liều mạng liều mạng không ngờ lại cũng thể hiện ra lực lượng đáng sợ dị thường, chỉ là lực lượng nhục thân của hắn trên trình độ nào đó liền đã không kém gì Quan Ngạo, nhưng nhìn nó, Phương Nguyên đã tích đầy một bụng tức, kiếm ý bên cạnh bốc lên, vù một tiếng, một đạo kiếm khí mắt thường có thể nhìn thấy bỗng dưng xuất hiện, trong nháy mắt chém đến quái vật đó, vô cùng sắc bén. 

 Quái vật đó vừa sợ vừa giận, lúc vội vàng xoay người, Phương Nguyên lại đã xoay chuyển kiếm khí. 

 - Vù. 

 Kiếm khí từ trái sang phải, chém qua một sợi tơ hồng kín đáo tới cơ hồ không thể nhận ra, tơ hồng theo tiếng mà đứt. 

 Mà sợi tơ hồng này chính là Kim Lão Thái Quân động tay động chân trên Bất Tử Liễu của hắn, chính là một loại ám chú (rủa thầm) không dễ phát giác, chính là để tiện cho Kim gia Đạo Tử này của này cướp lấy Lôi Linh, dù sao vị Kim gia Đạo Tử này tuy có thiên phú thần thông, nhưng nó đã bị phế bỏ, không có sức từ trên người Thiên Đạo Trúc Cơ như Phương Nguyên cường hành cướp lấy Lôi Linh, bởi vậy, lão thái quân liền để lại ám thủ trước trên Bất Tử Liễu. 

 Cũng chính bởi vì có sự tồn tại của hậu thủ này, Phương Nguyên mới luôn cảm thấy Bất Tử Liễu có vấn đề. 

 Nhưng tu vi của Kim Lão Thái Quân quá sâu, nàng ta ra tay, Phương Nguyên cũng nhất thời không tìm thấy là giấu ở chỗ nào. 

 Cho tới khi quái thai này tự nóng lòng cướp lấy Lôi Linh, mới cuối cùng để cho Phương Nguyên lập tức phát hiện sơ hở này. 

 Mà đối với Phương Nguyên mà nói, mục đích hiện giờ chính là ở đây! 

 Hắn không phải là nóng lòng muốn giết chết quái thai này của Kim gia, mà là nóng lòng chặt đứt ám chú này. 

 Dù sao, có ám chú này trong người, Bất Tử Liễu sẽ không thể hoàn toàn được coi như là Lôi Linh của hắn, tùy thời đều có thể xảy ra vấn đề. 

 Mà loại ám chú này mạnh ở chỗ kín đáo, bản thân cũng không lợi hại gì cho cam, một khi bị phát hiện bị phát hiện, chém đứt cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay! 

 - Chít chít. 

 Quái thai đó nhìn thấy ám chú không ngờ bị một đạo kiếm khí của Phương Nguyên chặt đứt, nhất thời vừa sợ vừa giận, kêu to chít chít, thân thể giống như là thịt nát không ngờ có từng tầng ba quang rung rung, có một loại lực lượng thần bí từ trong thân thể giống như là thịt nát đó tuôn ra, theo một tiếng kêu quái dị này của hắn vang lên, Phương Nguyên không ngờ phát hiện một thân pháp lực của mình dường như phải chịu ảnh hưởng thần bí nào đó. 

 - Lực lượng của thiên phú thần thông? 

 Phương Nguyên quát to: 

 - Muốn chết! 

 Không chút nghĩ ngợi, thân hình xoay chuyển, trực tiếp xông lên. 

 Hắn có một loại dự cảm, thi triển thần thông ở trước mặt quái thai này là một chuyện vô cùng nguy hiểm, thế là hắn liền dứt khoát kiềm chế pháp lực, trực tiếp dùng võ pháp ngăn địch, trong tay đã xuất hiện thanh Địa Kiếm vàng rực đó, nhanh như tia chớp chém xuống. 

 - Xoẹt. 

 Dưới một kiếm này của Phương Nguyên, quái thai đó dù sao cũng là thân thể bán tàn phế, làm sao có thể ngăn cản được? 

 Hú lên một tiếng, nó đã cảm thấy tuyệt vọng, xoay người muốn bỏ chạy. 

 Một kiếm đó của Phương Nguyên chém tới, lại trực tiếp chém lên trên thân thể nó, một búng máu đen phun ra, rơi xuống mặt đất, mà quái thai này lại thế đi như điện, cơ hồ giống như trực tiếp biến mất trong hư không, đột nhiên từ trong cấm trận đâm ra ngoài! 

 - Nhanh quá! 

 Ngay cả Phương Nguyên cũng phải nhíu mày. 

 Nếu hắn thi triển thần thông, có thể bắt giữ bóng dáng của quái vật này, nhưng chỉ bằng vào thân pháp th lại không dễ đuổi được nó! 

 Hơn nữa, hắn cũng lờ mờ cảm thấy, mình chắc không cần phải đuổi theo nó. 

 Nếu quái vật này đã xuất thủ một lần, không thành công đoạt được Lôi Linh của mình, chắc hẳn mạng hắn cũng không còn lâu. 

 - Vù... 

 Quái vật đó rõ ràng cũng đã sợ hãi đến cực điểm, từ trong cấm trận lao ra, tốc độ liền đề thăng tới cực điểm, cơ hồ giống như muốn tan ra trong hư không này, nhìn cũng không thể nhìn rõ, việc đã đến nước này, nó tất nhiên không dám tiếp tục ngấp nghé tứ đại Lôi Linh trên người Phương Nguyên, cho dù những thứ đó khiến trong lòng hắn hâm mộ đến điên cuồng, ghen tị đến điên cuồng, nhưng vẫn phải giữ được tính mạng đã rồi tính. 

 Lão tổ tông nhất định còn có thể nghĩ ra biện pháp khác để giúp mình. 

 Chỉ cần mình trước tiên chạy thoát ra ngoài đã. 

 Mà nó cũng cũng rằng, dựa vào tốc độ của mình, là tuyệt đối có thể làm được. 

 Nhưng nó lại không ngờ tới một điểm... 

 ... Con cóc đó ngồi ngay ngoài cấm trận! 

 Lúc này nó ánh mắt đờ đẫn, thật thà, lại thật sự là không ai dám chọc, tu sĩ chung quanh không có một ai dám tiến đến trước người nó, càng không ai dám lại công kích nó, thế là nó cũng cứ như vậy không trêu ai không chọc ai ngồi xổm ở đó, nhưng bỗng nhiên, tựa hồ là cảm ứng được trên đỉnh đầu có thứ gì đó bay tới, nó liền theo bản năng ngẩng đầu, há miệng... 

 - Vù... 

 Kim gia Đạo Tử vừa bay qua đỉnh đầu nó, liền lập tức bị một đạo kim quang bao bọc lấy, sau đó hét lên một tiếng "Chít chít", liền bị kéo vào trong con cóc đó con cóc đó, rầm một tiếng, chung quanh im lặng, giống là chưa hề có gì từng phát sinh. 

 Chỉ là bụng con cóc đó lúc này lại hơi lồi ra một chút. 

 - Chuyện gì thế? 

 Phương Nguyên vẫn cảm thấy mình hoa mắt rồi, ra sức dụi dụi mắt. 

 Cảm thấy thật sự có chút kinh ngạc! 

 - Đúng vậy... Vừa rồi con cóc đó, có phải nuốt gì đó hay không? 

 ... 

 Xôn xao... 

 Mà lúc này ngoài bí cảnh, Kim Lão Thái Quân đột nhiên đứng lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.