Chương trước
Chương sau
Mà Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong cấm trận, sắc mặt cũng có chút xấu hổ. 

 Thầm nghĩ: 

 - Ta cũng không phải cố ý luyện như vậy... 

 Hắn cũng thật sự không biết phải nói gì, đây chính là Lôi Linh duy nhất hắn hiện giờ có thể vận dụng trong Tứ Tướng Lôi Linh! 

 Nói đến cũng lạ, nếu Tứ Tướng Lôi Linh muốn sắp xếp vị trí, Kim Tướng Lôi Linh này hẳn là nhỏ yếu nhất. 

 Dù sao Phương Nguyên dùng phương thức dưỡng kiếm, dưỡng ra một đạo Lôi Linh này, nhưng vẫn không tận lực đi tu luyện nó, giống như lúc trước vừa sinh ra Lôi Linh Chu Tước vậy, nó hẳn là một loại tồn tại vô cùng nhỏ yếu, khi đối địch thì không có tác dụng gì... 

 ... Huống chi còn rất xấu! 

 Cho nên, Phương Nguyên mới vẫn không sử dụng nó! 

 Nhưng hiện giờ cũng không có biện pháp khác, sau khi hai đạo Lôi Linh thủy hỏa bị đánh tan, trong khoảng thời gian ngắn đã không thể ngưng tụ ra, cũng chỉ có Kim Tướng Lôi Linhnày là vẫnchưa sử dụng, lại vẫn còn yên lành, có thể lâm thời triệu ra ngăn cản một hai... 

 Cho dù không có tác dụng khác, đỡ mấy đạo công kích thì vẫn có thể chứ! 

 ... 

 - Giết... 

 Một đám tu sĩ xung quanh chỉ là bị sự xuất hiện của con cóc này dọa cho khí thế hơi chậm lại một chút. Liền rất nhanh lại có phản ứng, trong những tiếng hét vang, lại xông lên, tế ra pháp khí hoặc là pháp bảo, khí thế cũng lớn hơn vừa rồi mấy lần. 

 Nếu Chu Tước hoặc là Lôi Ngư, còn có thể tạo thành sức uy hiếp nhất định đối với bọn họ, nhưng con cóc này... 

 Trông thì xấu, đầu lại nhỏ, hay là thôi đi! 

 Trong khoảnh khắc, quang mang của không biết bao nhiêu pháp khí và thần thông đều đánh về phía Phương Nguyên, nhất thời loạn xạ như mưa. 

 Phương Nguyên nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng hơi kinh hãi, vội vàng dùng thần niệm thôi động con cóc này. 

 Có điều hắn cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì con cóc này không giống như Lôi Linh Chu Tước, tốc độ đáng sợ, hung uy kinh người, có thể trực tiếp đả thương người, lại không giống như Lôi Ngư, có thể trực tiếp triệu hồi ra, ngăn cản công kích của người khác, lại càng không giống như Bất Tử Liễu, vô số cành liễu quật ra xung quanh, dễ dàng điều khiển, nhìn thì giống như chỉ có thể ngồi ở đó, thành thành thật thật, trừ nhảy một chút ra thì chẳng làm được gì khác. 

 - Vù vù vù! 

 Con cóc này cái gì cũng không biết, người khác có thể không biết, nhưng người của Kim gia cùng với gia tướng của Thôi gia lại không dám quá coi thường nó, vẫn tập trung vô số đạo thần thông và pháp khí nện lên người nó, nghĩ trước tiên cứ tiêu diệt nó đã rồi tính. 

 Phương Nguyên cũng không nhịn được mà chau mày, thầm nghĩ đừng bị đánh nổ... 

 Nhưng hắn không ngờ, con cóc đó đã trúng mấy đòn, không ngờ vẫn hoàn toàn không có phản ứng, giống là vô cùng rắn chắc. 

 Có điều, cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng, bụng giống như hơi nhô ra. 

 - Đây là Khí Cáp Mô? 

 Phương Nguyên hơi ngẩn ra, ở quê nhà Thái Nhạc Thành, có một loại cóc, sau khi bị người ta đánh, cũng không hoàn thủ, cũng không trốn, chỉ là bắt đầu không ngừng tức giận, càng tức giận thì bụng càng lớn, cuối cùng cho tới khi toàn bộ đều phồng lên, to ra mấy lần... 

 Sau đó thì không có sau đó! 

 Loại Khí Cáp Mô này cũng chỉ là tức giận mà thôi! 

 Lôi Linh này của Phương Nguyên chính là như vậy, bị đánh trúng liền tức giận, bụng càng lúc càng phồng to, tròn xoe lại rất đáng yêu... 

 Nhưng mấu chốt là... 

 ... Đây là Lôi Linh của mình! 

 ... Trên lý thuyết thì lực công kích hẳn là Lôi Linh hệ kim mạnh nhất! 

 ... Ngươi tác dụng thì có tác dụng gì? 

 ... 

 Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên đã vô cùng không hài lòng, chuẩn bị trước tiên từ bỏ tìm kiếm vấn đề của Bất Tử Liễu, lại bỗng nhiên trong lòng khẽ động. 

 Cóc đó dù sao cũng là một trong các Lôi Linh của hắn, thần thức của liên hệ với nhau. 

 Lúc này Phương Nguyên liền đột nhiên cảm thấy, theo con cóc này bị đánh càng lúc càng nhiều, dường như có chút khang khác. 

 Dường như dường như trong quá trình này đang chậm rãi ngưng tụ ra một vài thứ... 

 ... 

 - Sao lại chịu đòn tốt như vậy, chẳng lẽ là kim cương bất hoại à? 

 Mà vào lúc này, các tu sĩ vây ngoài Bát Hoang cấm trận cũng có chút kinh ngạc. 

 Con cóc đó đã trúng nhiều đòn như vậy, vẫn bất động ngồi đó, hơn nữa còn đang tức giận, nhìn thì vẫn rất dọa người. 

 Có điều bọn họ càng sợ hơn là, càng công tới, không đánh nổ được nó thì cũng thôi, có điều con cóc này cũng thực sự rất giỏi chịu đòn, trơ mắt nhìn lên, đã to hơn nó lúc bình thường ba lần, lại vẫn không nổ, ngược lại càng rắn chắc hơn, một số công kích đánh lên người nó, không ngờ trực tiếp bị cái bụng đang phồng lên của nó bắn bay ra ngoài, lại thương tổn được tới nó mảy may. 

 Nhất là, nhiều người như vậy vây ở đây, bao gồm cả người có thân phận như mình, không ngờ lại bị một con cóc cản đường, mãi vẫn không thể phá trận, bản thân cũng lộ ra có chút hoang đường, tương lai vạn nhất truyền ra ngoài, chẳng phải là sẽ bị người khác nhạo báng à? 

 Điều này khiến hắn cuối cùng không nén được, đột nhiên song chưởng rung lên. 

 Ầm một tiếng! 

 Chung quanh cuồng phong gào thét, tất cả tu sĩ đều cuống quít lui qua một bên, không dám tới gần, sau đó liền thấy trên đỉnh đầu của Thôi gia Đạo Tử, không ngờ có một đạo hắc khí chui ra, xen lẫn trong cuồng phong, hóa thành một đạo đại kích màu đen.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.