Chương trước
Chương sau
Một câu này liền xua tan niệm đầu tiến lên vây công của mọi người, chỉ có thể thấp thỏm bất an ở bên cạnh quan chiến. 

 Chỉ khiến người ta rất bất ngờ là, bọn họ chưa động thì lại có người động rồi. 

 Cũng vào lúc Phương Nguyên đang tiến bước nào rào bước nấy, từng bước chiếm lại thượng phong, đột nhiên một đạo kiếm quang từ phía sau... 

 Là vị kiếm sĩ áo đen ngồi xếp bằng ở một bên khác của kim trụ, sau khi Phương Nguyên thi triển ra kiếm đạo của mình, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Phương Nguyên, dường như đang xác nhận gì đó, đến cuối cùng, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi. 

 Đó là một loại vẻ mặt xen lẫn thống hận và chán ghét, đồng thời còn mang theo một tia sát ý mãnh liệt. 

 - Cho đến bây giờ, không ngờ vẫn có người dùng chí tà chi kiếm của ma đầu đó. 

 - ... Muốn chết! 

 Bốp! 

 Phương Nguyên Lúc này đang hết sức chăm chú giao đấu với Thôi gia Đạo Tử, thần thông và kiếm đạo đều thi triển đến cực điểm... 

 Hắn một lòng muốn chiếm lấy thượng phong, không cho phép có nửa điểm phân thần, dù sao Thôi gia Đạo Tử này bất kể là từ mặt nào mà nói cũng đều là cường địch bình sinh chưa từng gặp của hắn, nhưng lại không ngờ rằng, một kiếm phía sau lại đến đột ngột như vậy, một đạo kiếm quang đen xì như mực bằng không xuất hiện, mang theo sát ý lạnh lẽo, trong chốc lát đã chém đến phía sau hắn, sát ý lạnh lẽo trên thân kiếm đã khiến hắn sợ hãi. 

 Với cảm ứng linh mẫn của hắn, phản ứng cũng cực nhanh, chưa bao giờ để cho người ta đột nhiên tới gần mình như vậy. 

 - Rầm... 

 Hắn chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, liều mình thôi động dư lực, Thanh Sắc Lôi Lý bên cạnh nhảy lên cao, nghênh đón một đạo kiếm quang đang chém về phía mình, lại chỉ nghe tiếng bốp vang lên, Thanh Sắc Lôi Lý đó không ngờ lại chậm một bước, bị một kiếm đó xuyên qua, mà lúc này, Phương Nguyên cũng chỉ có thể cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân, khiến cho thân thể của mình hơi dịch sang trái nửa bước... 

 Kiếm quang màu đen xuyên qua vai, đâm vai phải của hắn ra một cái lỗ. 

 Cố nén đau đớn, Phương Nguyên cắn răng bấm pháp ấn, Lôi Linh Chu Tước bay ra, chộp tới kiếm quang. 

 - Xôn xao. 

 Kiếm quang màu đen đó vừa quấy rối, Lôi Linh Chu Tước tán loạn, hóa thành điện quang tiêu tán trong hư không. 

 Mà kiếm sĩ áo đen đó lúc này đã xuất hiện trong không trung, áo đen phiêu đãng, kiếm quang như cuộn vải lướt đến. 

 - Bất luận ngươi là ai, ta và ngươi đều không chết không ngừng! 

 Hai mắt Phương Nguyên âm trầm, thấp giọng quát, trong lòng sinh ra sát ý chưa từng có. 

 Hắn biết mình vừa rồi đã trải qua hung hiểm gì. 

 Cũng chính bởi vậy, hắn đã hận kiếm sĩ áo đen lúc trước rõ ràng là không đếm xỉa gì đến, hiện giờ lại bỗng nhiên đánh lén đến cực điểm. 

 Trong tiếng rống giận dữ, bên cạnh lôi hải như thác, Lôi Linh Chu Tước lại ngưng tụ ra. 

 Sau đó, Thanh Sắc Lôi Lý, Bất Tử Liễu, liên tiếp xuất hiện, kéo theo hung phong phần phật phóng tới kiếm sĩ áo đen đó, nhưng cũng đúng vào lúc này, Thôi gia Đạo Tử ở bên cạnh lại đột nhiên có cuồng phong ập tới, Phương Nguyên xoay người, tay áo phất, hất bay một cây hắc kích đâm đến trước người ra ngoài, thân hình chưa đứng vững, liền chỉ cảm thấy sau đầu dường như bị một thanh kiếm chỉ vào. 

 - Bốp! 

 Hắn vội vàng quay đầu, lại tránh thoát được một đạo kiếm khí khác của kiếm sĩ áo đen bắn tới. 

 Một thoáng này, trong lòng hắn cũng trầm xuống, trực giác gặp phải hung hiểm chưa từng có. 

 Mà các tu sĩ vây xem cách đó không xa nhìn thấy một màn này, lập tức trong lòng giật thót, không biết nên vui hay buồn. 

 Nhìn thấy Phương Nguyên bị thương, vốn là một chuyện tốt, huống chi thực lực của kiếm sĩ áo đen này rất mạnh, liên thủ với Thôi gia Đạo Tử, nhất định sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng bọn họ lại bất kể là như thế nào cũng không ngờ vị kiếm sĩ áo đen này lại bỗng nhiên xuất thủ, trong nhất thời vẻ mặt có chút kinh ngạc. 

 - Vị lão huynh này, ta cũng không cầu ngươi tương trợ mà? 

 Lúc này, ngay cả thế công của Thôi gia Đạo Tử đó cũng hơi chậm lại, lạnh giọng nói với kiếm sĩ áo đen đó. 

 - Nếu ta muốn xuất kiếm, ngươi không cầu ta cũng xuất, nếu không muốn xuất kiếm, ngươi cầu cũng không xuất! 

 Kiếm sĩ áo đen đó thản nhiên trả lời, ánh mắt chỉ nhìn Phương Nguyên, âm trầm tới khiến lòng người lạnh ngắt. 

 Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử lạnh lùng nói: 

 - Vậy hiện tại ngươi vì sao lại muốn xuất kiếm? 

 Kiếm sĩ áo đen không đáp, ánh mắt lại nhìn về phía Phương Nguyên, lạnh lùng nói: 

 - Kiếm đạo của ngươi là học được từ đâu? 

 Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo, thấp giọng nói: 

 - Liên quan gì tới ngươi? 


 Mà trong bông tuyết vô tận này, kiếm khí của kiếm sĩ áo đen đó tràn ngập tứ phương, chỉ thẳng vào Phương Nguyên mà ùa tới. 

 - Cũng là một cao thủ kiếm đạo kiếm ý đại thành? 

 Phương Nguyên thấy một kiếm này, trong lòng cũng không khỏi có chút kinh ngạc. 

 Hắn thật sự biết mình trên đạo luyện kiếm bỏ ra bao nhiêu công phu, lại gặp phải vận khí lớn cỡ nào, có thể nói, không có sự khổ công của mình, không có được Vô Khuyết Kiếm Kinh vô tình có được, hắn cũng không thể có tu vi kiếm đạo như hiện tại, nhưng hiện giờ, lại bỗng nhiên nhìn thấy một người thanh niên trên tạo nghệ kiếm đạo lại không thua gì mình, sự khiếp sợ trong lòng này làm sao có thể thiếu được?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.