Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến nỗi lòng kích động vừa nãy, Phương Nguyên lắc đầu nói: 

 - Miêu huynh, có nguyện theo ta ra ngoài không? 

 Con bạch miêu kia có chút oán niệm nhìn Phương Nguyên, kêu lên một tiếng. 

 Có thể thấy, nó rất bất mãn với Phương Nguyên... 

 Rõ ràng cửa đã mở ra, nhưng lại đóng đi, quả thực là tội không thể tha thứ! 

 Phương Nguyên cũng biết bạch miêu bất mãn với mình, chỉ có thể cười khổ lẩm bẩm: 

 - Tại sao nó lại muốn đi vào? Bên trong có chuột sao? 

 Thấy nó tựa hồ không muốn đi với mình, Phương Nguyên cũng không chờ được, xoay người đi ra ngoài. 

 Đi xuyên qua sương mù tím, tựa hồ vẫn có thể cảm giác được xung quanh giấu diếm tà khí, lúc trước Phương Nguyên tiến vào còn không cảm thấy có gì đặc biệt, bây giờ lại phảng phất như bị thế giới sau cửa đồng kia tác động, lại mơ hồ cảm thấy loại tà khí kia có sức hấp dẫn rất lớn với mình, chỉ muốn thôn phệ chúng nó. 

 Chỉ bất quá Phương Nguyên biết loại cảm giác này không chắc sẽ chính xác. 

 Giống như người từ đỉnh núi nhìn xuống vực sâu, luôn sẽ xuất hiện một loại kích động muốn nhảy xuống thử xem! 

 Nhưng kết quả duy nhất sau khi nhảy xuống, chính là đập thành thịt vụn. 

 Hắn không biết cảm giác của mình có phải thuộc về loại này hay không, nên chỉ có thể mạnh mẽ khắc chế. 

 Trước tiên làm xong kế hoạch mà mình tính toán đã! 

 Chỉ là trong lòng còn có chút do dự, làm cho hắn đi ra vài bước lại ngừng chân. 

 Quay đầu nhìn con bạch miêu kia nói: 

 - Miêu huynh, nếu như ngươi thật muốn đi vào, đến lúc đó chờ ta một chút! 

 Con bạch miêu kia hơi kinh ngạc, quay đầu liếc mắt nhìn Phương Nguyên, trên mặt tựa hồ lộ ra vẻ thoả mãn. 

 Sau đó nó rất chăm chú gật đầu! 

 Dọc theo đường trở về, Phương Nguyên lại tiến vào biển sương mù có Thú Linh dày đặc, bất quá đã trải qua một lần, bây giờ càng không để ở trong lòng, tế lên Bất Tử Liễu, tốc độ càng nhanh hơn trước đây, ước chừng cách biên giới Tử Vụ Hải còn hơn ba mươi dặm, chợt nghe phía trước có Thú Linh làm loạn, gào thét không ngớt. 

 Phương Nguyên nhìn lại, sau đó bước nhanh tới, xuyên qua khu vực Thú Linh hỗn loạn, phát hiện phía trước có một cô gái mặc áo trắng đang điều khiển băng đao sương kiếm chém giết với Thú Linh, ngay cả sương tím ở xung quanh cũng bị cuốn bay, hỗn loạn khó tả, trên người nàng vết thương chằng chịt, máu nhuộm bạch y. 

 Thoạt nhìn tựa hồ đã đến tình trạng nỏ mạnh hết đà, sắp hóa thành huyết thực trong miệng các Thú Linh... 

 - Làm sao lại là nàng? 

 Trong lòng Phương Nguyên kinh ngạc, tay niết pháp ấn, Lôi Ngư đột nhiên xuất hiện, sau đó bay về phía trước, những Thú Linh đến gần cô gái mặc áo trắng kia đều bị bức lui, từng con từng con mặt lộ vẻ sợ hãi, hình dung khủng bố... 

 Phương Nguyên thì bước vào vòng trong, đưa tay đỡ lấy lưng cô gái kia: 

 - Sao ngươi lại đi vào? 

 Cô gái này không phải ai khác, chính là Kim Hàn Tuyết. 

 Nàng đã hơi có chút choáng váng, Thú Linh ở xung quanh lùi lại, nàng liền ngã ra sau, lại bị một bàn tay nâng đỡ, vội quay người nhìn, mới phát hiện là Phương Nguyên, trước tiên lấy lại bình tĩnh, sau đó có chút sợ hãi nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn áo bào thanh nhã, sạch sẽ ngăn nắp, một vết máu cũng không có, như mới vừa tản bộ trở về, ánh mắt nàng nhất thời trở nên ảm đạm. 

 Đó là một loại tự ti sâu sắc! 

 - Ta là theo đến tìm huynh! 

 Nàng dẹp loạn nỗi lòng, thấp giọng nói: 

 - Đây là chuyện của Kim gia chúng ta, sao có thể cho huynh một mình gánh chịu? 

 Phương Nguyên kinh ngạc nhìn nàng hỏi: 

 - Ngay cả mạng cũng không cần sao? 

 Hắn tiến vào Tử Vụ Hải, xác thực mà nói chỉ là vì nhìn xem Kim gia có người cùng mình đi vào không, để tiện làm ra phán đoán, nhưng không nghĩ tới, Kim Hàn Tuyết vẫn đi theo đến, hơn nữa vọt vào sâu như thế, nếu không phải mình trở về, vừa vặn gặp được nàng, ai biết một lát sau, mạng nhỏ của nha đầu này còn có thể giữ được hay không? 

 Mà Kim Hàn Tuyết nghe Phương Nguyên hỏi, cũng hơi trầm mặc một lát, sau đó tựa hồ gióng lên mấy phần dũng khí mới nói: 

 - Ngươi nói, người tu hành, không phải dũng cảm tiến tới sao! 

 Trong lòng Phương Nguyên nhất thời ngẩn ngơ, nghĩ thầm: Ta chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi... 

 Nhưng nhìn dáng vẻ chăm chú của Kim Hàn Tuyết, lời nói thật kia là không thể nói ra được... 

 Không thể làm gì khác hơn là nhẹ gật đầu, khen ngợi nói: 

 - Ngươi đã làm rất tốt! 

 Dứt lời liền điều khiển Lôi Ngư, xua tan Thú Linh ở xung quanh, từng bước từng bước đi ra ngoài. 

 Thiên Đạo Trúc Cơ, đến tột cùng mạnh bao nhiêu? 

 - Hắn đi ra... 

 Ở ngoài Tử Vụ Hải, sương mù cuồn cuộn, Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết một trước một sau đi ra, người Kim gia cũng kích động lên. 

 Lúc này ánh mắt bọn hắn nhìn Phương Nguyên cũng trở nên phức tạp tới cực điểm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.