Tu vi thấp thì quay đầu muốn chạy trốn, tu vi cao cũng không muốn trực tiếp đấu pháp với Hung thú mạnh mẽ như vậy.
Dù sao trong đầu bọn họ đã có một ý nghĩ thâm căn cố đế, đó chính là bí cảnh Kim gia mở ra, dẫn người ngoài vào, chính là vì mượn lực lượng của những người kia giúp mình giải quyết những Thú Linh này, không cần phải tự mình động thủ!
Bây giờ Hung thú kia hung thần ác sát lao đến, bọn họ chỉ muốn chạy, nhưng đột nhiên có người cả kinh.
- Không đúng, có người đang ác đấu với con Hung thú kia!
Nghe vậy, mọi người đều ngưng thần nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ở trước khói đen, lại có một người trẻ tuổi giống như ăn mày, tay cầm gậy trúc, không ngừng đánh về phía Thú Linh, mỗi một trượng đánh xuống, đều có quái phong gào thét, xé ra vết thương khủng bố trên người Hung thú, bây giờ thân thể nó đã như bị vô số lưỡi đao thổi qua, nhìn cực kỳ thê thảm, mà hắn lại vừa đánh vừa trốn, thân pháp rất linh hoạt.
Con Cự Tích kia không ngừng gào thét, khí thế hung hăng, lại bị hắn đánh cho cuống lên, đang liều mạng truy sát.
Chỉ là bóng người của hắn quá nhỏ, vừa nãy trong lúc nhất thời không có bị người chú ý tới.
- Kia là ai, lại một mình đối kháng con mãnh thú kia?
Trong các đệ tử Kim thị có người không nhịn được run giọng hỏi.
Có người quen biết hồi đáp:
- Không cần nghĩ, khẳng định chính là tiện nhân kia...
Phương Nguyên nghiêng đầu qua hỏi:
- Tiện nhân gì?
- Công tử Khương gia...
Đệ tử Kim thị kia thấy là Phương Nguyên hỏi, tuy trong lòng không muốn trả lời, nhưng vẫn nói:
- Rõ ràng xuất thân cao quý, gia tài bạc triệu, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi ngày mặc áo rách giày nát, đi đùa cợt những người xem thường mình, cái này còn không phải tiện?
Phương Nguyên gật đầu, trong lòng nói:
- Xác thực rất tiện!
- Nhanh... Chúng ta đi nhanh đi...
Có đệ tử Kim thị run giọng nói:
- Để những người ngoài này đi vào, không phải là vì đối phó những Thú Linh kia sao?
- Đúng đúng...
Con Hung thú kia đuổi theo công tử Khương gia chạy tới, tốc độ khủng bố, rất nhanh đã đến ngoài một dặm, mắt thấy sắp đụng vào bọn họ, đám đệ tử Kim thị đều lo lắng, vội vàng quay đầu lại né tránh.
Nhưng lúc này, Phương Nguyên nhướng mày, khống chế ngân toa nhanh chóng xông ra ngoài.
Lấy tốc độ của hắn, một dặm lộ trình hầu như nháy mắt là tới, lòng bàn tay nắm lên một đoàn sấm sét...
Rắc rắc...
Sấm sét ngưng tụ, sau đó hóa thành một đoàn tia chớp, lại hóa thành một con Chu Tước.
Ở dưới khống chế của hắn, Chu Tước nhanh chóng vọt tới.
- Này này, ta là giúp Kim gia các ngươi trừ ma, ngươi lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì quá không trượng nghĩa rồi?
Công tử Khương gia đang triền đấu với Hung thú, nhìn thấy Chu Tước đáp xuống, thế tới hung hăng, còn tưởng là đánh về phía mình, nhất thời sợ hết hồn, gậy trúc vung lên, quét ra quái phong liên miên bất tuyệt, lại như sóng triều cuồn cuộn, gắt gao bảo hộ ở trước người, mình thì phi thân nhảy lên, nhanh chóng lách qua một bên.
Bất quá hắn không nghĩ tới, Chu Tước Lôi Linh cúi đầu vọt xuống, lại đánh về phía Cự Tích.
Chỉ nghe ầm ầm… hung khí phân tán, con Cự Tích kia bị lực đạo khủng bố trên người Chu Tước xé nát, hóa thành đạo đạo ma khí màu đen, kích xạ ra bốn phương tám hướng, Chu Tước cũng hoàn toàn tiêu tan, biến mất không thấy gì nữa.
- Ồ?
Công tử Khương gia ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên đứng ở giữa không trung, liếc mắt nhìn Thú Linh Hung thú tản đi.
Sau đó hắn không nói gì, trực tiếp bứt ra bay trở về chỗ cũ.
- Aii, ngươi...
Công tử Khương gia muốn kêu hắn nhưng không kịp, nhất thời ngẩn ngơ, trong lòng có chút buồn bực nói:
- Rõ ràng là ta đánh nó gần chết, ngươi đoạt danh tiếng xong liền chạy, quá không trượng nghĩa rồi?
Lại không biết trong lòng đám đệ tử Kim gia càng phiền muộn, nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, thực có chút không rõ.
Có bảo bối ngươi không cướp, hết lần này tới lần khác gặp phải người khác động thủ ngươi lại hỗ trợ... cho rằng tiến vào bí cảnh là hành hiệp trượng nghĩa sao?
Hay cảm giác mình không ra tay, sợ người khác coi thường mình, nên cố ý lập uy?
Ha ha, ngươi muốn lập uy, thì tự mình đi chém một con Hung thú, cướp thứ bị người ta đánh gần chết, có tài ba gì chứ?
- Đi thôi!
Sau khi Phương Nguyên chém giết con Hung thú kia, trong lòng đã có tính toán, trở lại bên cạnh kim trụ, thấp giọng mở miệng.
Đám người Kim gia nghe xong đều ngẩn ngơ:
- Đi đâu?
Trước đây như chó cụp đuôi, nhìn thấy ai cũng không dám động thủ, bây giờ lại hung hang bá đạo?
Coi như vừa nãy ngươi ra tay, liền đánh tan một con Thú Linh Hung thú, thoạt nhìn uy phong bát diện, nhưng này là chiếm tiện nghi của người ta, không phải ngươi thật có bản lãnh một chiêu thuấn sát Thú Linh Hung thú, vì sao bất cẩn như thế...
Huống chi tiến vào trong, không biết còn có bao nhiêu Thú Linh Hung thú, ngươi thật ngăn cản được sao?
Tuy trước đó trong lòng bọn họ xem thường Phương Nguyên, nhưng bây giờ đã miễn cưỡng đến cuối bí cảnh, ai cũng không dám tiến thêm một bước, dù sao sơ ý một chút, sẽ chết ở dưới lợi trảo của Hung thú, vừa nãy con Cự Tích kia khủng bố, là tất cả mọi người đều thấy, nếu gặp mấy con, bọn hắn ai có thể sống sót?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]