Chương trước
Chương sau
Nhưng như vậy, sự tình sẽ rất lúng túng... 

 Sau khi trầm ngâm, hắn vẫn quyết định đi theo bản tâm, cúi chào Kim lão thái quân, nói: 

 - Lão tiền bối ưu ái, vãn bối đa tạ, nhưng vãn bối từ ba năm trước đã có hôn phối, bởi vậy bất kể là thiên kim Kim gia hay thiên nữ hạ phàm, đối với ta mà nói đều giống nhau! 

 Lời vừa nói ra, bầu không khí trong sân trở nên ngột ngạt. 

 Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, trên khuôn mặt trong suốt như tuyết cũng không có biểu hiện gì. 

 Nếu thật phải nói, thì là tâm tình mơ hồ có chút tiếc nuối. 

 Mà mấy vị tu sĩ Kim Đan của Kim gia, thì từng cái mặt lộ vẻ không rõ, càng có chút tiếc hận. 

 Gả Kim Hàn Tuyết cho hắn, là đưa ra thành ý lớn nhất rồi. 

 Có thể làm cho Kim lão thái quân hạ mình như vậy, ngay cả trong các tu sĩ Kim Đan cũng không có mấy cái... thậm chí có thể nói là không có! 

 Phương Nguyên bất quá là Trúc Cơ kỳ, sở dĩ được như vậy, là bởi vì lão thái quân mến tài... 

 Nhưng hết lần này tới lần khác, đối phương lại không cảm kích. 

 Lúc này Kim lão thái quân cũng trầm mặc, bình thường bà tính nóng như lửa, nhưng lúc này đối mặt với Phương Nguyên hai lần từ chối, lại không có tức giận, mà bình tĩnh nhìn Phương Nguyên, nhàn nhạt hỏi: 

 - Vậy ngươi tu hành phải làm như thế nào? 

 Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, trả lời: 

 - Đi được tới đâu hay tới đó, thực sự không được... 

 Hắn trầm mặc một hồi, mới nói tiếp: 

 - Vãn bối sẽ bỏ qua pháp quyết này, tìm kiếm tiên pháp khác! 

 Trong lòng mọi người vừa sợ vừa kinh nhìn hắn. 

 Thần quyết Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, cái này là công pháp cực kỳ mạnh mẽ, Kim gia bao nhiêu đời người đều một lòng muốn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, truyền thừa tiên pháp này, kết quả không có một ai, mà bây giờ, Phương Nguyên tu luyện tiên pháp này tới hỏa hậu nhất định, vừa rồi giao thủ với đám người Thôi Vân Hải, không ai địch nổi, lực quét cùng thế hệ, có thể thấy được nó bất phàm, thần uy mạnh mẽ, nhưng bây giờ, hắn lại cam lòng bỏ qua tiên pháp này? 

 Chỉ là sau khi kinh hãi, trong lòng lại bất đắc dĩ. 

 Nếu như người ta muốn cầu pháp, Kim gia bọn họ tự nhiên chiếm chủ động, có thể cao cao tại thượng, muốn làm gì thì làm. 

 Nhưng then chốt là, Phương Nguyên lại lưu manh như vậy, nói không học liền không học, cái này giống như một quyền đánh hụt. 

 Trong lòng nhất thời hận Phương Nguyên: 

 - Vì sao tiểu tử ngươi không cầu tiến như vậy? 

 Sau khi kinh hãi, thì lại dồn dập nhìn về phía Kim lão thái quân, rất lo lắng lão thái quân sẽ bởi vì vậy mà tức giận. 

 Dù sao Phương Nguyên là tới cầu pháp, nếu lão thái quân ở dưới cơn nóng giận chém hắn, như vậy Kim gia sẽ mất hết thể diện! 

 Thế gian người người đều kính trọng kẻ cầu pháp, ngươi có thể không ban chân pháp, nhưng không được làm gì quá đáng. 

 Huống hồ trên đầu còn có Tiên Minh, nếu Kim gia tùy ý chém giết thiên kiêu, Tiên Minh nhất định sẽ đến gây phiền phức! 

 Bất quá ngoài dự liệu của bọn họ là, Kim lão thái quân luôn tính nóng như lửa, vào lúc này vẻ mặt trầm thấp, lại không có tức giận, cũng không biết trải qua bao lâu, mới ngẩng đầu lên cười nói: 

 - Ha ha, tính khí của người trẻ tuổi luôn không biết phân nặng nhẹ như vậy, Lôi pháp của Kim gia ta thế gian hiếm thấy, lẽ nào ngươi muốn học thì học, muốn bỏ thì bỏ sao? 

 Khuôn mặt bà ta cười gằn, quải trượng đầu rồng trong tay nhẹ nhàng đập mặt đất một chút ... 

 Ầm ầm ầm... 

 Thiên địa đại biến, pháp lực ngập trời xúc động thiên tượng, mây buông sương nhiễu, bầu trời phảng phất như thấp đi mấy phần, uy áp đè ép xuống, các tu sĩ Kim Đan đều cảm giác được một loại lực lượng khổng lồ bao phủ, pháp lực trong người tựa hồ bị áp chế, chỉ có thể như phàm nhân thất kinh bỏ chạy, tu sĩ Trúc Cơ ngay cả chạy trốn cũng không cách nào làm được, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ, giống như mặc người xâu xé... 

 Phương Nguyên thấy cảnh ấy cũng kinh hãi, muốn giãy dụa, nhưng giãy dụa không ra. 

 Lúc này, Kim lão thái quân vung tay, chỉ thấy từ hậu viện của Kim gia, trong cung điện mà lão thái quân bình thường tiềm tu, đột nhiên có một cái hộp gỗ bay đến trên không, sau đó lão thái quân đánh ra một đạo linh quang, hộp gỗ tự động mở ra, bên trong lại bay ra một cành liễu. 

 Nhìn thấy cây liễu này, trong mắt Kim lão thái quân lóe lên vẻ quyết tâm. 

 Tay trái của bà nhẹ nhàng bắt ấn, chỉ thấy trên đỉnh đầu của Phương Nguyên, trong mây đen buông xuống điện quang chói mắt. 

 Rầm rầm rầm... 

 Ánh chớp trút xuống, cùng cành liễu đồng thời đánh vào trong cơ thể Phương Nguyên. 


 Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên mới được tự do, rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau, sắc mặt như giấy trắng. 

 Ầm! Ầm! Ầm! 

 Vừa rồi pháp lực của hắn bị áp chế, lúc này dâng lên ầm ầm, lại có sấm sét vô hình ngưng tụ ở sau lưng. 

 Những sấm sét kia trông rất sống động, lại hóa thành một cây liễu có lôi điện quấn quanh, như ẩn như hiện ở trong hư không sau lưng hắn!\ 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.