Chương trước
Chương sau
- Được rồi, hôm nay thu hoạch cũng không ít, sau này có thịt Yêu thú ăn thỏa thích! 

 Quan Ngạo từ trên đống Yêu thú nhảy xuống, cởi Khổn Tiên Tác ở thắt lưng, kia vốn là pháp bảo mà Phương Nguyên cho hắn, là lợi khí ngăn địch mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại bị Quan Ngạo coi như dây thừng, trói chặt từng con Yêu thú, sau đó hai tay phát lực, vác đống xác ở trên lưng, từng bước đi ra ngoài... 

 Sau đó người Kim gia chạy tới nơi này, thì nhìn thấy một màn làm bọn hắn khiếp sợ. 

 Vốn đang lo lắng Phương Nguyên sẽ tổn thương Sương Nhi, kết quả phát hiện Sương Nhi đang yên đang lành ngồi ở bên ngoài Thú Uyển, không bị thương cũng không bị nhục, sau đó lại lo lắng cho người hầu của Phương Nguyên đã bị Yêu thú xé nát, lại phát hiện thằng ngốc kia giống như vào núi săn thú, vác một đống thi thể Yêu thú từ trong Thú Uyển đi ra, trên mặt mang theo nụ cười thắng lợi trở về. 

 Nhìn những Yêu thú kia, ngay cả lão quản gia phụ trách Thú Uyển cũng không nhịn được xót của. 

 Nhiều Yêu thú lợi hại như vậy, cần tốn bao nhiêu linh thạch mới có thể mua về... 

 - Thất thúc tổ... A, lão tổ, các ngươi mau tới... nhanh tới cứu ta... 

 Sương Nhi đang ngơ ngác nhìn Quan Ngạo khiêng một đống xác thú đi ra, ánh mắt sững sờ. 

 Nhưng chỉ chớp mắt, liền nhìn thấy đám người Thất thúc tổ chạy tới, hơn nữa còn có lão thái quân, nhất thời phản ứng lại, nàng gào to khóc lớn, như bị vô số ủy khuất và sợ hãi, chỉ vào Phương Nguyên nói: 

 - Hắn... Hắn lại dám bắt nạt ta... 

 Trong lòng nàng, vẫn cảm thấy Phương Nguyên là ngoại nhân, mình giả bộ đáng thương, lão tổ có thể không đau lòng sao? 

 Nhưng không ngờ, Thất thúc tổ nghe vậy, lại chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. 

 Lão tổ càng không liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt chỉ đánh giá Phương Nguyên đứng ở bên cạnh Thú Uyển, tựa hồ có vẻ hơi khen ngợi, sau đó nhìn về phía Quan Ngạo, ánh mắt kinh ngạc hỏi: 

 - Tiểu tử, lão thân hỏi ngươi, những Yêu thú này đều là một mình ngươi giết? 

 Quan Ngạo ngẩng đầu, cũng không biết là ai đang nói chuyện với mình, đắc ý nói: 

 - Đương nhiên, ta còn không dùng đao! 

 Lão thái quân nghe xong, càng hết sức hài lòng, cười ha ha nói: 

 - Rất tốt! 

 - Lão tổ, người không thương con nữa sao, hắn chỉ là người ngoài, lại ở trong nhà bắt nạt ta, còn đả thương Tuyết nhi tỷ tỷ... 

 Sương Nhi thấy phản ứng của lão thái quân có chút ngoài dự liệu, sau khi ngẩn ngơ lại khóc rống lên. 

 Phương Nguyên nghe được lời này cũng nhíu mày. 

 Hắn đã có ý rời Thiên Lai Thành, đi tìm những cơ duyên khác, tự nhiên không muốn gây thêm chuyện. 

 Vừa nãy nếu không phải bởi vì lo lắng cho Quan Ngạo, hắn cũng sẽ không ra tay với những người kia. 

 Bây giờ nghe Sương Nhi ly gián, trong lòng càng bất mãn. 

 Chỉ là hắn không nghĩ tới, còn không chờ hắn giải thích, Kim lão thái quân đã quay đầu nhìn về phía Sương Nhi, quát lớn: 

 - Câm miệng, mặt mũi của Kim gia đều bị nha đầu không hiểu chuyện như ngươi làm mất hết, ngươi nghĩ lão thân mắt mù, hay lỗ tai điếc, mà không biết những kế vặt kia của ngươi? Khoảng thời gian này lão thân không để ý thế sự, các ngươi đều quen vô pháp vô thiên rồi sao! 

 Sương Nhi nghe vậy nhất thời ngẩn ngơ, sắc mặt tái nhợt. 

 Vừa nghe được lời này, nàng liền hiểu lão tổ đã biết chân tướng, nhìn dáng dấp mình muốn giá họa là không thể nào, lại nghĩ tới lão tổ trách mình không hiểu chuyện, trong lòng càng khẳng định lão tổ là thật muốn gả mình cho Phương Nguyên, trong lòng vừa hận vừa thương tâm, bỗng nhiên kêu lớn lên: 

 - Con mặc kệ, con quyết không gả cho hắn, chết cũng không gả cho hắn! 

 Mọi người nghe vậy nhất thời kinh hãi, dồn dập nháy mắt ra hiệu cho Sương Nhi. 

 Trong các tiểu bối của Kim gia, dám tranh luận với lão tổ cũng không nhiều, dù Sương Nhi được lão tổ thương yêu, nhưng như vậy là phạm vào đại kỵ. 

 Thôi Vân Hải đứng ở cách đó không xa, nghe được lời này, trong lòng nhất thời sảng khoái. 

 Nghĩ thầm ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ thì thế nào, điểm này ngươi không sánh bằng ta! 

 Ít nhất chuyện hôn sự của ta là đại cục đã định, còn ngươi... ha ha! 

 - Ngươi là thật chết cũng không gả? 

 Lão thái quân nghe Sương Nhi nói, vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ, lạnh lùng hỏi lại. 

 Sương Nhi nghe vậy, lại không nhịn được rùng mình, cúi đầu không dám nói nữa. 

 Lão tổ nói không sai, bây giờ bà đã sớm không quản chuyện thế tục, mà trong toàn bộ Kim thị nhất mạch, các cháu gái huyền tôn nữ không có một ngàn cũng hơn tám trăm, sao có thể chiếu cố tất cả được? 

 Chỉ vì nàng và Kim Hàn Tuyết thiên tư không tệ, lại thuộc chủ mạch, mới có thể thỉnh thoảng vấn an lão tổ, mà nàng lại ỷ vào dẻo mồm, càng được lão tổ thương yêu, nhưng nếu thật nói tới chính sự, trong lòng nàng rõ ràng, sự tình lão tổ định xuống, nào có địa phương cho nàng xen mồm? 

 Vừa nãy lão tổ nói, là rõ ràng ám chỉ nàng, cãi mệnh lệnh của gia tộc, chỉ có một con đường chết. 


 Phương Nguyên nói: 

 - Ta không đồng ý! 

 Rào một tiếng, không ai nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, tất cả đều trợn tròn mắt. 

 Sương Nhi ngẩn ngơ, sau đó ánh mắt có chút tức giận nhìn Phương Nguyên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.