Chương trước
Chương sau
Trong lòng nàng kinh hoảng, nói chuyện cũng trở thành cà lăm. 

 Nhưng còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Phương Nguyên xuất hiện ở trước mặt, che khuất tầm mắt của nàng. 

 Trong lòng Sương Nhi tiểu thư vừa giận vừa sợ, ngẩng đầu lên quát: 

 - Ở Thiên Lai Thành này không ai dám bắt nạt ta như vậy, họ Phương, ngươi... 

 Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn thiệt thòi, cũng không sợ Phương Nguyên, còn muốn mạnh miệng đến cùng. 

 Nhưng không nghĩ rằng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai mắt tràn đầy sát ý của Phương Nguyên. 

 Trong lòng hoảng hốt, thanh âm trở nên mềm nhũn: 

 - ... Ngươi... Hắn ở Thú Uyển... 

 - Thú Uyển? 

 Phương Nguyên nghe xong, trong lòng càng cáu giận, khẽ quát: 

 - Dẫn ta đi! 

 Ở trong Thiên Lai Thành chừng mười ngày, hắn tự nhiên biết một vài cấm địa của Kim gia, hậu viện mà lão thái quân bình thường ở là một chỗ, còn Thú Uyển kia, cũng tính là một chỗ. 

 Hắn nghe Tôn quản sự nhắc qua, nơi đó là chỗ săn bắn của Kim gia, từ trong Thập Vạn Man Sơn bắt giữ vô số Yêu thú lợi hại, thậm chí còn có Hung thú, đều bị bỏ vào trong Thú Uyển, chính là một nơi hung hiểm, bình thường dùng để cho tiểu bối thực lực cao minh tiến vào săn giết Yêu thú, mài giũa thực lực của mình! 

 Nhưng coi như là những tiểu bối lợi hại kia, khi đi vào cũng có trưởng bối âm thầm bảo hộ, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

 Ai nghĩ Sương Nhi tiểu thư lại lừa gạt Quan Ngạo tiến vào nơi đó... 

 Cái này làm hắn tức giận đến khó có thể hình dung, hận không thể một chưởng vỗ chết nàng. 

 Sương Nhi tiểu thư cũng cảm nhận được sát cơ trong lòng Phương Nguyên, thanh âm mềm nhũn, bị Phương Nguyên xách cổ bay về phía Thú Uyển, đám thiếu gia tiểu thư trong sân ai nghĩ đến Phương Nguyên có hung uy như vậy, còn dám ra tay bắt người, ngay cả bọn họ cũng không ngăn được? 

 Nhìn thấy hắn xách cổ Sương Nhi tiểu thư bay về phía Thú Uyển, nhất thời từng người hai mặt nhìn nhau. 

 Cũng không biết trải qua bao lâu, mới có người phản ứng lại: 

 - Nhanh... Nhanh đi mời đám người Kim lão thái quân ra mặt... 

 Trong Kim gia trở nên đại loạn, không biết bao nhiêu lão tổ bị kinh động. 

 - Xảy ra chuyện gì? 

 Kim gia Thất tổ quản lý an toàn của nội trạch chạy tới, sau đó là mấy vị Kim Đan khác vẫn còn ở trong phủ, cùng với tổng quản, thống lĩnh thị vệ… nhìn thấy cảnh tượng đại loạn trong viện, trong lòng vừa giận vừa sợ. 

 Đám thiếu gia tiểu thư thường xuyên ra vào ở trong phủ mặt mày xám xịt như cha mẹ chết, công tử Thôi gia thì sắc mặt u ám, khóe môi rỉ máu, rõ ràng là đã bị nội thương, Tuyết tiểu thư trầm mặc không nói, chỉ đứng đờ ra, Sương tiểu thư lại không thấy tăm hơi. 

 - Là... là tu sĩ Ô Trì Quốc, hắn đả thương chúng ta, bắt Sương Nhi tiểu thư đi rồi... 

 Nghe được tiếng quát hỏi, trong sân có người thức tỉnh, vội vàng báo cáo. 

 Mấy vị tu sĩ Kim Đan nghe vậy, đồng thời ngẩn ra, so sánh với cái này, bọn họ ngược lại càng kinh ngạc chuyện khác, hầu như có chút khó tin, thấp giọng nói: 

 - Một mình hắn, đánh bại tất cả các ngươi? 

 Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu, trên mặt có chút thất lạc: 

 - Hắn... rất lợi hại! 

 Tu sĩ Kim gia đều hít một hơi khí lạnh. 

 Ngay cả nữ đạo si kia cũng nói như vậy, thì chứng minh tu sĩ Ô Trì Quốc kia quả thật là lấy sức một người đánh tan bọn hắn? 

 Phải biết bọn họ đã đến rất nhanh! 

 Thời điểm Phương Nguyên mới vừa ra tay, đã có hạ nhân lo lắng sự tình làm lớn, nên lập tức đi báo tin tức, sau đó các tổng quản vội vàng chạy tới, các tu sĩ Kim Đan cũng nhận được tin báo đồng thời chạy tới, thời gian này nhiều nhất chỉ mấy hơi thở, nhưng ở trong thời gian ngắn như thế, vị tu sĩ Ô Trì Quốc kia đã đánh tan tất cả mọi người phong tỏa, sau đó bắt Sương Nhi tiểu thư đi? 

 - Đây là thần thông gì a... 

 Ngay cả mấy vị tu sĩ Kim Đan kia, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. 

 Bọn họ tự nghĩ ở Trúc Cơ kỳ, thì dù là Trúc Cơ đỉnh phong, cũng không thể đánh tan mọi người nhanh như thế, bởi vậy dù biết Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, trong lòng cũng cực kỳ kinh hãi, có người không nhịn được hỏi... 

 - Hắn dùng thần thông gì? 

 Bỗng nhiên có một thanh âm già nua vang lên, lại tràn đầy vui vẻ: 

 - Đó là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta! 

 Theo thanh âm kia vang lên, người trong sân lập tức quỳ xuống hành lễ. 


 Phản ứng của lão tổ không đúng nha... 

 Tiểu bối Ô Trì Quốc kia ở Kim gia đả thương tiểu bối Kim gia, còn bắt đi một tôn nữ, lão thái quân nên nổi giận mới đúng chứ? 

 Vì sao vui vẻ như vậy? 

 Chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan hiểu rõ ý nghĩ của lão thái quân, nhưng trầm mặc không nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.