Vị hôn thê của mình, lại cung kính dìu một nam nhân khác...
- Ha ha...
Đột nhiên hắn nở nụ cười, khẽ vung tay áo, vẻ mặt tươi cười ngăn cản Phương Nguyên, nói:
- Phương sư huynh quả nhiên kinh tài tuyệt diễm, học thức uyên thâm không gì không biết, nhìn các hạ chơi đùa, ta cũng có chút ngứa tay, tuy ta không giống Phương sư huynh, tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng ở trận thuật lại học được chút công phu, bây giờ nhân dịp tửu hứng, không bằng chúng ta luận bàn trận thuật một chút được không?
Nghe Thôi Vân Hải nói, tất cả tu sĩ đều hơi kinh hãi.
Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía hắn...
Ngay cả Sương Nhi tiểu thư cũng hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, con mắt híp thành khe nhỏ.
Bất kể là Phụng sư huynh khiêu chiến kỳ đạo, hay Lệ Đạo Hùng tìm Phương Nguyên xác minh kiếm đạo, mọi người đều có thể lý giải, cũng không cảm thấy có cái gì không công bằng với Phương Nguyên, dù sao ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, chúng ta lại không phải...
Nhưng khi Thôi Vân Hải đề nghị muốn về phía Phương Nguyên khiêu chiến trận thuật một đạo thì mọi người lại khó mà nói.
Ai chẳng biết vị Thôi công tử Thôi Vân Hải này, tuy thiên phú tu luyện không tính là thiên kiêu gì, nhưng ở trận thuật lại là nhân vật nổi danh tứ vực.
Phải biết, đừng nhìn tuổi tác của Thôi công tử không lớn, nhưng trình độ đã tiếp cận Đại Trận Sư.
Có người nói, bây giờ Thôi gia đã suy tính để Thôi công tử đi tham dự Tiên Minh đại khảo, đoạt lấy danh hiệu Đại Trận Sư trở về.
Nếu không Thôi gia cũng sẽ không để hắn đến Thiên Lai Thành cầu hôn đạo si Kim Hàn Tuyết...
Mà Kim gia của Thiên Lai Thành, cũng đã ngầm thừa nhận việc này, cũng chính là nói, Kim lão thái quân thừa nhận Thôi Vân Hải.
Ít nhất, bọn họ cảm thấy tiềm lực của Thôi Vân Hải ở trận thuật, là có thể xứng với nữ đạo si...
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên khi bọn họ nghe Thôi Vân Hải muốn khiêu chiến trận thuật với Phương Nguyên, thì trong lòng hơi kinh ngạc.
Như vậy có phải quá bắt nạt người hay không?
- Ngươi quá đáng!
Phương Nguyên còn chưa nói gì, Kim Hàn Tuyết lại lần đầu tiên nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút xem thường:
- Người khác còn du di được, nhưng ngươi là truyền nhân trận thuật của Thôi gia, lạy tận minh sư, trình độ tương đương Đại Trận Sư, lại không cảm thấy ngại bắt người đi tranh tài trận thuật với ngươi?
Thôi Vân Hải nhất thời á khẩu, mặt xanh lại, nhưng không nhìn Kim Hàn Tuyết, chỉ nhìn Phương Nguyên đầy khiêu khích.
Kim Hàn Tuyết chê trách, làm hắn càng phẫn nộ.
Lần này tới đây, vốn là muốn thân cận với Kim Hàn Tuyết, bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.
Không nghĩ tới lần thứ nhất nàng nói chuyện với mình, lại là đang răn dạy.
Bởi vậy trong lòng hắn lại càng kiên định muốn áp đảo Phương Nguyên ở trên trận thuật.
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, khẽ cau mày:
- Ngươi muốn so đấu trận thuật với ta?
Trong lòng Thôi Vân Hải thở phào nhẹ nhõm, nói như chém đinh chặt sắt:
- Chỉ vui đùa một chút mà thôi, các hạ sẽ không đến nỗi không cho chút mặt mũi này đó chứ?
Tôn quản sự ở bên cạnh nghe vậy, nhẹ nhàng chép miệng.
- Chật...
Nhưng ý ám chỉ đã quá rõ ràng.
Phương Nguyên gật đầu:
- Cũng được!
Mọi người nghe vậy, nhất thời tinh thần tỉnh táo, sắp có trò hay rồi!
Sương Nhi tiểu thư cười vui vẻ nói:
- Nhưng đừng quên quy tắc của chúng ta, thắng thưởng một ly rượu, thua phải học chó sũa, nếu không làm, cái kia chính là nói không giữ lời, không phải nam nhân, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!
Kim Hàn Tuyết liếc nhìn muội muội của mình, trong lòng có chút không vui.
Kim Hàn Sương thấy thế thì chỉ le lưỡi, làm ra cái mặt quỷ.
- Ha ha, hiếm thấy các hạ nể mặt như vậy, tại hạ rất cảm kích!
Tâm tình của Thôi Vân Hải rất vui vẻ, chà tay cười nói:
- Phương pháp đấu trận rất nhiều, không biết chúng ta...
- Càng đơn giản càng tốt!
Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, ánh mắt đảo qua toàn trường, sau đó trực tiếp đi về phía Sương Nhi tiểu thư.
Sương Nhi tiểu thư hơi kinh ngạc, không biết hắn muốn làm gì, vừa định nói chuyện, đã thấy hắn đi tới phía sau mình, đến bên cạnh một thị nữ, trong tay thị nữ này vẫn bưng một thẻ ngọc. Thẻ ngọc kia vốn là lễ gặp mặt mà Sương Nhi tiểu thư đòi Phương Nguyên đưa, sau đó nàng lại cố ý đưa cho thị nữ, để Phương Nguyên xấu hổ.
Bọn hắn không khỏi ngây người nhìn nhau, sắc mặt kinh ngạc, đều cảm thấy câu nói cuối cùng của Phương Nguyên tràn đầy tự tin, thậm chí còn mang theo vẻ khinh thường với Thôi Vân Hải, cảm giác này khiến ai nấy đều bối rối.
Chỉ là thấy Phương Nguyên muốn đi, bọn họ lại không tiện lưu người lại.
Vừa rồi Phương Nguyên thể hiện ra bản lĩnh kỳ đạo và kiếm đạo đáng sợ, trong giới tu hành, người người đều kính trọng cường giả, trong lòng bọn họ vô thức dâng lên lòng kính sợ với Phương Nguyên, cho nên lúc này ai còn dám tiến đến trêu chọc hắn?
Chỉ có Sương Nhi tiểu thư thì hơi nhíu mày, muốn bước ra giữ Phương Nguyên lại, nhưng bị Kim Hàn Tuyết trừng mắt, làm nàng le lưỡi tỏ vẻ không dám, hơn nữa chính nàng cũng biết, hôm nay mình đã làm không ít việc vô lễ rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]