Chương trước
Chương sau
Nghênh đón một trảo nhắm vào đầu kia, Phương Nguyên cũng cảm thấy tinh thần run lên.

Tên Triệu Nô Nhi này nếu như đã là Âm Thị, vậy hắn ắt hẳn đã không chọn chữa trị nhục thân vào thời điểm Trúc Cơ. Vì thủ tín với Hoàng tộc, hắn phải dùng thân thể không trọn vẹn để tu hành tại cảnh giới Trúc Cơ. Người như vậy, bởi vì Âm Dương không trọn vẹn nên chắc chắn không thể nào Kết Đan được, nhưng điều này cũng đại biểu cho việc thực lực của hắn cũng càng thêm sâu không lường được, bởi vì chẳng ai biết được hắn đã ngây người tại cảnh giới Trúc Cơ này bao lâu...

Thật không ngờ hắn vừa mới đáp ứng tiểu hoàng tử thì liền gặp phải một nhân vật âm độc nhường này...

"Bá..."

Phương Nguyên đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, trong tay hắn đột nhiên nhiều hơn một cái quạt lông, sau đó hắn dùng sức quạt về phía trước một cái.

Khu vực trước người hắn lập tức bị một mảnh quang mang xanh biếc bao. phủ, tinh thể giống như băng sương phủ kín mặt đất trong phạm vi ba trượng. Một con quạ màu lam bay ra khỏi quạt lông, mang theo một cái lạnh băng giá lòng người đón đầu tên Âm Thị kia!

"Pháp bảo?”

Tên Âm Thị kia nhìn thấy một màn này thì nhíu mày lại, giống như hắn không ngờ rằng một tên Trận sư vừa mới Trúc Cơ không bao lâu như Phương Nguyên lại có một kiện pháp bảo chân chính, hơn nữa uy lực còn không thấp như thế. Có điều hản cũng nhìn ra Phương Nguyên bây giờ còn chưa đủ tu vi, không thể nào thúc giục được lực lượng chân chính của pháp bảo này. Bởi vậy hắn chỉ phất tay áo một cái, một đạo âm phong mãnh liệt lập tức thổi tới.

"Rống... ."

Một cái đầu lâu tạo thành từ hắc khí nhào ra trước người hắn, va chạm với con quạ màu lam kia.

Trong khi đó, bản thân hắn thì vẫn xông về phía trước. Năm ngón tay khô gầy của hắn đều trở nên dài hơn một thước, hiển hiện một màu ám tro, phảng phất như không có chút da thịt nào trên đó. Năm ngón tay này mang theo những âm thanh "Xì xì" rất nhỏ, chộp thẳng tới gương mặt của Phương Nguyên.

Nói giết liền giết, không có bất kỳ sự kiêng kị nào!

Ánh mắt nhìn chòng chọc vào tên Âm Thị kia, trong lòng Phương Nguyên bất chợt lóe lên một sự phần hận. Có điều đối phương mặc dù đáng hận, nhưng dù sao hắn cũng có tu vi cao hơn mình quá nhiều, cưỡng ép động thủ với hắn chỉ tổ cực thân mà thôi, bởi vậy trong đầu hắn đã nhanh chóng lóe lên mấy ý nghĩ khác!

Khi tiếp đón một trảo kia, hắn bỗng nhiên không né tránh mà lại cười lạnh một tiếng, sau đó giơ lên một khối ngọc bài màu đen.

"Ngươi muốn chuốc họa cho Ô Trì quốc hay sao?"

Tiếng hét này được gia trì bằng một thân pháp lực của hắn, khiến cho âm thanh ầm ầm rung động, chấn động khắp nơi.

Tên Âm Thị kia thấy thế thì trái tim chợt run lên một cái, động tác có hơi mất tập trung.

Hắn xuất cung lần này, vốn là bởi vì hắn không dò la ra được vị tiểu hoàng tử này muốn làm gì. Bởi vậy hắn đã tuyển chọn một phương pháp thực dụng nhất, đó là tiểu hoàng tử muốn làm gì thì cứ kệ y, hắn cứ một mực thi triển kế sách rút củi đáy nồi, trực tiếp giết chết người bên cạnh y là được. Kể từ đó, vị tiểu hoàng tử này chỉ có tu vi thường thường, dù y có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể trở thành thiên tử được. Chỉ là hắn không ngờ được, Phương Nguyên lại bỗng nhiên hành động như vậy...

Nhất là tiếng hét lớn mang theo một loại ý tứ chế giêu lạnh lùng cao cao tại thượng kia đã làm cho tên Âm Thị vô thức giật mình.

Hắn ngưng thần nhìn về phía ngọc bài màu đen kia, chỉ thấy lệnh bài này là do âm ngọc tạo thành, phù văn tinh mỹ, bên trên có điêu khắc một chữ " mỉ thật to, nhìn qua là có thể biết ngay rằng vật này nhất định phi phàm. Hơn nữa kiểu cách chế tạo của nó cực kỳ giống với lệnh phù tùy thân của một số đại đệ tử tiên môn...

"Ngươi. . ` Hắn có hơi chần chờ, tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn về phía Phương Nguyên.

"Ta là đệ tử chân truyền của tiên môn Âm Sơn tông ở Vân Châu, một tên nô tài như ngươi mà cũng dám làm tổn thương ta sao?”

Phương Nguyên trầm giọng quát, trong khi khuôn mặt thì lóe lên một vòng ngạo nghễ.

"Âm Sơn tông?"

Triệu Nô Nhi có hơi run lên, ánh mắt phức tạp tập trung nhìn vào Phương Nguyên.

Ngay cả vị tiểu hoàng tử kia cũng khế giật mình, nói: "Là đệ nhất tiên môn ở Vân Châu sao?”

Vân Châu tiếp giáp với Bá Hạ châu, các đại thế lực của hai châu tất nhiên cũng biết đến tên tuổu của nhau. Ô Trì quốc chỉ là một tiểu quốc trong Bá Hạ châu, còn Âm Sơn tông thì lại là nhất tiên môn ở Vân Châu, bọn hắn sao có thể chưa từng nghe qua tên tuổi của Âm Sơn tông được. Nhất là sau khi nghe nói Phương Nguyên là đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, còn lấy ra được lệnh bài của chân truyền Âm Sơn tông, việc này khiến cho hắn càng không thể không cẩn thận được.

Dù sao thì đệ tử chân truyền cũng khác với đệ tử bình thường nhiều lắm.

Đệ tử tiên môn bình thường khi rời sơn môn thì vận mệnh tạo hóa đều là do mình phụ trách.


Nếu như là lệnh bài của Thanh Dương tông, nói không chừng hắn sẽ bị người ta tiện tay giết luôn cũng nên. . .

"Hừ, đệ tử Âm Sơn tông thì như thế nào, ngươi bắt hoàng tử của Ô Trì quốc chúng ta, vậy chúng ta giết chết ngươi thì có sao?"

Tên Triệu Nô Nhi kia cũng chỉ nao nao một chút, sau đó liền phản ứng lại, lập tức rùng rợn nói một câu.

Phương Nguyên có thể nhìn ra được, tên lão nô kia vẫn còn muốn xuất thủ, chỉ là đối phương có hơi kiêng kị hắn mà thôi. Vì vậy hắn dứt khoát diễn luôn cho. trót, chỉ thấy hắn bước lên một bước, khế quát: "Là tiểu hoàng tử nhà ngươi bái ta làm thầy, muốn theo ta học tập Trận Pháp chi đạo. Lão nô nhà ngươi lại dám vọng động sát cơ với ta, thật sự cho rằng sư môn ta ở nơi xa xôi thì không có người nào trị được ngươi sao? Ngươi cho rằng Tiên Minh chỉ là món hàng trưng bày thôi sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.