Chương trước
Chương sau
"Lời nói của ta các ngươi không nghe thấy sao?"

Hắn còn chưa nói hết tiểu hoàng tử đã lập tức nổi nóng, đạp một cước vào mông môn chủ Cự Giao môn thét lên: "Ta là tiểu hoàng tử Ô Trì quốc, sao tiên sinh lại có thể làm tổn thương ta chứ? Ngài chỉ là dẫn theo ta ra ngoài đàm luận một số chuyện mà thôi, tại lão nhân gia hắn đã đáp ứng chỉ dạy tri thức trận thuật cho ta, là trưởng bối của ta. Các ngươi còn dám vô lễ, có tin ta giết người hay không?”

"Hítttt.. " Lần này tất cả mọi người thật sự triệt để sợ ngây người.

'Tên môn chủ Cự Giao môn kia cũng không dám phủi dấu chân trên mông, chỉ ngượng ngùng thu hồi pháp khí vào trong tay.

Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, bọn hắn nhìn ra được lời nói của tiểu hoàng tử cũng không phải là giả, cũng không giống như đã bị người ta khống chế, lại thấy hắn nổi giận nên chỉ có thể thu hồi pháp khí vào tay. Bọn hắn chỉ cảm thấy tên cuồng đồ vừa bắt đi tiểu hoàng tử làm con tin, không ngờ hiện tại lại lắc. mình biến thành lão sư trận thuật của tiểu hoàng tử, có thể nói là ly kỳ đến cực điểm, trong lúc nhất thời cũng không thể lý giải rõ ràng được!

Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão của Hỏa Vân lĩnh lại càng là trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn một màn này.

"Thả hết đệ tử Hỏa Vân lĩnh ra đi, bọn hẳn thay ta tiếp dẫn minh sư, không những vô tội mà ngược lại còn có công!”

Tiểu hoàng tử trộm nhìn sắc mặt Phương Nguyên, hiển nhiên là muốn hảo hảo lôi kéo hắn.

Chỉ có điều, cả đám đệ tử Hỏa Vân lĩnh nghe được lời này, sự vui mừng trong lòng không cần nói nhiều cũng biết.

Mãi đến khi đoàn người các phương bước lên Tiên Đài của tiểu hoàng tử ngồi xuống, Lý trưởng lão vẫn còn cảm thấy như đang trong mơ, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại từ tù nhân trở thành khách được ban ngồi của tiểu hoàng tử, mà thứ tự chỗ ngồi còn ở trước cả môn chủ Cự Giao môn kia...

Ngược lại, Hứa Thanh Doanh lại khế nở nụ cười, trộm nhìn Phương Nguyên nói: "Hắn lại không để cho chúng ta phải chịu thiệt thòi!"

"Điện hạ, trước đó chúng ta thấy ngươi gặp nạn liền vội vã truyền tin cầu viện khắp nơi, không ngờ lại chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. . "

Sau khi ngồi xuống, vị thị nữ lớn tuổi kia vội bẩm báo một cách tinh tế.

Tiểu hoàng tử nghe vậy tỏ ra không để ý, khoát tay nói: "Nói cho bọn hắn không cần tới nữa, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, không cần để ý!"

Nói rồi hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, giương mắt nhìn vị thị nữ kia nói: "Ngươi không nói cho mẫu hậu ta biết chứ?"

Vị thị nữ lớn tuổi kia vội nói: "Tiểu tỳ sợ trong cung lo lắng, vẫn chưa nói cho lão nhân gia nàng!"

Tiểu hoàng tử thở phào một hơi, khẽ gật đầu nói: "Như vậy rất tốt, nếu không lại mất công người lo lắng!" Nói rồi, hắn liền hướng về những người khác nói: "Ta khó khăn lắm mới gặp được một vị lão sư tốt, sẽ ở lại Hỏa Vân lĩnh một thời gian học tập trận thuật chỉ đạo của ngài. Các ngươi nhanh thông tri cho các thế lực trấn thủ tứ phương, lệnh cho bọn hắn chuẩn bị đầy đủ hậu lễ để ta bái tạ sư ân, không được làm mất mặt Hoàng tộc. . ."

Đám thuộc hạ nghe vậy đều lập tức gật đầu đáp ứng. Phương Nguyên ở bên cạnh lắng nghe, ngược lại cũng thầm gật đầu.

Tiểu hoàng tử này ngược lại cũng không thẹn là người xuất thân Hoàng tộc,

mặc dù có đôi khi vẫn còn tính tình con nít, nhưng làm việc lại kín kế giọt nước không lọt.

Mình cũng không đáp ứng thu hắn làm đồ đệ, nhưng trọng lễ của hắn chuẩn bị lên lần này, tốt xấu gì mình cũng sẽ nhớ cái tên này.

Mà hắn lại còn làm rầm rộ chuyện chuẩn bị lễ, chắc hẳn cũng đang ngầm truyền đạt một tin tức về trong cung chính là, hắn thật sự chuẩn bị chăm chỉ học tập trận thuật chỉ đạo một chút, mà trận thuật khó học, bình thường thực lực Trận sư lại không mạnh. Có thể nói hắn đưa ra quyết định này, vậy thì tối thiểu trong vòng vài chục năm thực lực sẽ không tăng lên quá lớn, điều này cũng sẽ khiến cho những người đối địch với hắn giảm bớt lòng kiêng kị.


Ngày thứ hai, lễ bái sư chuẩn bị cho Phương Nguyên đều đã thỏa đáng, tiểu hoàng tử rất cung kính hiến tặng cho Phương Nguyên.

Hai vị Trận sư Thiên Xu môn kia thấy vậy ghen tị đỏ mắt, trong lòng than ngắn thở dài không thôi, dựa vào cái gì tên Trận sư trẻ tuổi này lại nhận được các loại kỳ trân dị bảo dâng lên, mà hai chúng ta cũng đồng dạng là Trận sư, mỗi người lại chỉ được ném cho một ngàn linh tinh như vậy chứ...

Bề ngoài vị tiểu hoàng tử này tỏ ra cực kỳ hiếu học, sáng chiều mỗi ngày đều lấy lễ đệ tử thỉnh an Phương Nguyên, sau đó cùng hắn học tập tri thức trận thuật nhất đạo nhập môn. Nhưng bên trong lại vụng trộm thương nghị với Phương Nguyên phải làm như thế nào để tiến vào Tổ Điện, mà Phương Nguyên cũng hỏi thăm hắn kỹ càng, sau khi cố gắng hiểu rõ các loại bố trí trong Tổ miếu, hắn cũng bắt tay vào làm công tác chuẩn bị.

May mà lúc này đại trận Hỏa Vân lĩnh trong trận đại loạn kia đã bị hủy đi bảy tám phần, cần bố trí lại một lần nữa, bởi vậy một ít kỳ trân dị bảo Phương Nguyên cần khi đi Tổ Điện phá trận có thể nhân cơ hội bố trí đại trận hộ sơn, lặng lẽ mua một vài tài liệu cần thiết. Hơn nữa lại không cần dùng đến tiền của Hỏa Vân lĩnh, mà hộ sơn đại trận là do Cự Giao môn hủy nên đương nhiên để cho Cự Giao môn đến bồi thường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.