Chương trước
Chương sau
"Đây chính là bảo bối ngươi muốn cho ta xem sao?”

Cam Long Kiếm nhìn một nam một nữ trong kho ông mày nhịn không được nhíu lại.

Hai người bên trong kia, nam thì khôi ngô cao lớn, thân khoác thiết giáp trông rất là hung hãn, nữ thì nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, làn da trắng như tuyết, thuộc về kiểu người khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã nhịn không được tim đập thình thịch, vừa gặp đã yêu. Hai người này tựa hồ vừa mới tỉnh lại không lâu, thấy mình bị nhốt ở đây, nam nhân kia liền liều tính mạng đập lên tường, vậy mà lực lớn vô cùng, khiến kho củi lắc lư không thôi.

Chỉ có điều kho củi này dù sao cũng hiện ra đầy cấm chế, dưới pháp lực thôi động, sao hẳn có khả năng mở ra được chứ?

Cam Long Kiếm nhịn không được nhíu mày, tỏ ra khó hiểu nhìn về phía tên tiểu nô kia.

“Công tử cẩn thận quan sát nữ oa kia một chút đi..."

Tiểu nô nở nụ cười, như kiểu đang muốn hiến vật quý vậy. 

Cam Long Kiếm nghe vậy, liền phát ra một đạo thần thức quét qua người tiểu nữ hài kia, hẳn lập tức kinh hãi vội đẩy cửa kho củi bước nhanh vào. Nam tử khôi ngô kia thấy hẳn tiến đến lập tức đập tới một quyền, nhưng Cam Long Kiếm chỉ hơi nghiêng người một chút, đẩy lên ngực hẳn một cái, nam tử khôi ngô liền bịch bịch lui về phía sau mấy bước, dựa lưng vào tường không thể động đậy.

Bên trong cái đẩy kia của Cam Long Kiếm đã phong bế toàn bộ pháp lực, khí huyết của hẳn, động cũng không thể động.

Tiếp đó Cam Long Kiếm đưa ra ngón giữa và ngón trỏ tay phải áp lên trán nữ hài nhỉ kia, rồi lại lập lại động tác ở sau lưng, mấy đại huyệt ở dưới bụng của nàng. Theo quá trình thăm dò, sắc mặt hắn dần dần trở nên ngưng trọng, kinh ngạc nói: "Lại là người trời sinh tuyệt mạch sao?"

Tiểu nô cười gật đầu nói: 'Đúng, mà lại là trời sinh tuyệt mạch đã trưởng thành đến mức này!"

Cam Long Kiếm càng nhìn càng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng tiểu nộ, nói: "Ngươi không động tới nàng chứ?"

"Ta làm sao dám?” 

Tiểu nô kia vội nói: "Tiểu nô lúc ấy phụng mệnh công tử trông coi ở ngoài núi để liên lạc với Cửu U, thích khách, đợi sau khi Toan Nghê truyền âm báo phương hướng tên đệ tử Thanh Dương tông kia chạy trốn, ta liền thông tri cho đám Cửu U thích khách đuổi theo. Nhưng trong lúc chuẩn bị rời đi, lại vừa khéo gặp được đôi huynh muội này ngoài núi. Đừng nhìn vậy mà tưởng hai người này không có bản lãnh gì, chúng lại đang đi giúp tên đệ tử Thanh Dương tông kia đào tẩu đó, vì vậy ta liền bất bọn hắn lại, nói không chừng đến lúc cần thiết tốt xấu gì cũng có thể uy hiếp tên đệ tử Thanh Dương tông kia bó tay chịu trói..."

"Hắc hắc. .. Công tử đừng mắng ta, mới đầu thấy nữ hài nhi này đáng yêu, ta thật sự là có một chút mà tâm tư, nhưng rất nhanh liền phát hiện nàng lại là hạt giống tốt trời sinh tuyệt mạch, biết tiềm lực nàng không tăm thường như vậy ta nào còn dám động vào nàng chứ?"

Cam Long Kiếm quay đầu, lạnh lùng nhìn tiểu nô kia một chút, nói: "Lần sau lại làm chuyện như vậy, ta liền một kiếm chém ngươi!"

Tên tiểu nô sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vội nói: "Không dám, về sau không dám..."

Cam Long Kiếm lại đánh giá nữ hài kia một phen, tựa như đang đánh giá kỳ trân dị bảo vậy, lẩm bẩm: "Quả thực là một hạt giống không tệ, trời sinh tuyệt mạch vốn đã hiếm lạ, mà có thể sống lâu đã ít càng thêm ít, đã trưởng thành giống như nàng lại càng hiếm thấy cực điểm, nếu như có thể đưa nàng đi tu luyện đạo truyền thừa kia của Âm Sơn tông ta, chẳng phải chính là được trời ưu ái, tiền đồ vô lượng sao?"

Nói rồi hắn lại chau mày: "Có điều ngươi bắt nàng, thì cũng thôi đi, sao còn bất cả tên nam nhân này đến làm cái gì?"

Tiểu nô kia vội nói: 'Nam nhân này dáng người khôi ngô, trời sinh thần lực, nếu như luyện Thiết Giáp khôi lỗi thì...."

"Tầm bậy!"

Cam Long Kiếm dạy dỗ một câu, nói: "Âm Sơn tông chúng ta đã sớm không còn luyện tà thuật cấp độ kia nữa, ngay cả tông chủ cũng đã hạ lệnh rõ ràng cấm chỉ đệ tử tu hành tà thuật cấp độ kia để tránh ảnh hưởng tên tuổi, vậy mà ngươi vẫn còn trông ngóng, những thứ này sao? Lại nói, tu vĩ trên thân người này vận hành là Thanh Dương tông nhất mạch, hơn phân nửa chính là đệ tử Thanh Dương tông, ngươi bắt hắn Giáp khôi lỗi không phải vô cớ sinh chuyện. 

"Ừm...."

Tiểu nô kia bị giáo huấn lần nữa lần nữa, liền thành thành thật thật không dám nói tiếp.

"Mang theo nữ oa nhi này đi!"

Cam Long Kiểm cũng không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt phân phó một câu.

Tên tiểu nô kia đại hí, đang định tiến lên dắt nữ. oa nhỉ da thịt trắng như tuyết kia đi, nhưng vừa mới đưa tay ra chỉ nghe “Vụt một tiếng, một quả đấm to lớn đã đập tới, chính là tên nam tử to như gấu kia đang huy quyền đánh tới. Hắn vừa mới bị Cam Long Kiếm dùng thuật pháp định trụ, không ngờ dưới cơn thịnh nộ vậy mà thoát khỏi cấm chế, lảo đảo bước lên che nữ oa nhi lại.

"Chậc chậc, man lực như vậy thật là đáng sợ..."

Cam Long Kiếm nhướng mày, thản nhiên nói: "Cút qua một bên!”

Nam tử khỏi ngô kia gào lên như dã thú: "Các ngươi dám đụng vào muội muội ta, ta liền liều mạng với các ngươi!"

Trên mặt Cam Long Kiếm hiện ra sát cơ: "Vốn định tha ngươi một mạng, nhưng ngươi lại tự tìm chết.

Nam tử khôi ngô kia cảm nhận được sát ý trên người Cam Long Kiếm, cũng biết nếu mình không tránh ra tất nhiên sẽ bị am Long Kiếm giết chết, nhưng hẳn không chút mảy may do dự, chỉ gắt gao che lại tiểu nữ hài ở sau lưng, miệng liên tục gầm gừ. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.