“Quan sư huynh, ngươi hãy trở về đi!”
Dưới sự hộ tống của ba vị chấp sự, Phương. Nguyên và Quan Ngạo huynh muội nhanh chóng bay ra khỏi lãnh địa của Thanh Dương tông. Bây giờ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tinh tú đầy trời, gió đêm phơ phất, Phương Nguyên chợt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Sau đó hẳn cũng thấy đã sắp sửa đến giờ, nên hẳn ra hiệu cho ba vị chấp sự dừng ngân toa lại, rồi dẫn theo Quan Ngạo đi ra phía sau. Hẳn thấp giọng nói chuyện với Quan Ngạo, thần sắc rất là nghiêm túc, pha lẫn một chút cảm khái.
“A. ... Ngươi không muốn ta đi theo sao?”
Quan Ngạo nghe xong, lập tức tỏ vẻ hơi ủy khuất, nhìn giống như một con gấu đang tỏ ra vô hại vậy.
“Việc này. ..."
Phương Nguyên chợt cảm thấy có hơi dở khóc dở cười. Quan Ngạo đến đây cứu hẳn, hẳn tất nhiên là rất cảm kích, hơn nữa hiện tại Quan Ngạo xưa đâu bằng nay, một thân tu vi và thực lực cũng không kém. Thế nhưng mấu chốt ở chỗ, lúc này mình đang bỏ trốn a, dẫn theo Quan Ngạo, chẳng phải là hại hắn sao? Huống hồ, kẻ ngu này còn dẫn theo muội muội của hắn, với bộ dạng yếu đuối này của muội muội hắn thì làm sao có thể chịu được mưa gió trên đường được?
Khi hẳn đang chuẩn bị nói điều gì với Quan Ngạo, chỉ thấy muội muội Quan Ngạo quay người qua, dùng tay nhỏ lau lau khuôn mặt của Quan Ngạo một chút. Sau đó nàng dùng một giọng nói non mềm đến cực điểm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thien-nghich-dao/3683765/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.