Chương trước
Chương sau
Đêm qua vị chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm này mời hắn uống rượu, hẳn tất nhiên là vui vẻ vô cùng, trong lúc nói chuyện cũng thiếu đi cảnh giác. Vẽ sau lại nghe vị Chân truyền Âm Sơn tông này muốn luyện chế một kiện pháp bảo, lại thiếu hài cốt của Thủy hành yêu ma, còn nguyện ý dùng một viên yêu đan Hỏa hệ để đối, hắn sao có thể bỏ lỡ chuyện tốt này được? Sau đó hắn đương nhiên là lập tức đồng ý, thâm chí còn không thông cáo cho tiên môn biết mà đã dẫn đối phương tiến vào Luyện Bảo Quật. Nơi đó có hài cốt mà lịch đại đệ tử Thanh Dương tông sau khi chém giết yêu ma mang về, đều là những bảo vật có thể dùng để luyện bảo hoặc luyện dược!

Đương nhiên, một số hài cốt của tuyệt thế đại yêu là tài nguyên chí cao, hẳn cũng không có quyền dẫn Cam Long Kiếm đi vào, bởi vậy hắn chỉ dẫn đối phương dạo qua một vòng những nơi lưu trữ hài cốt yêu vật không có thành tựu, sau đó cho hắn chọn lựa mấy món rồi thôi. Vị chân truyền Âm Sơn tông này đi dạo lòng vòng không ít nơi, lúc ấy hẳn còn lo lắng rằng ánh mắt chân truyền Âm Sơn tông này quá cao, có điều sau khi vòng vo một hồi lâu, hắn lại chỉ chọn lựa một đoạn di cốt Thủy Yêu có phẩm chất không qua cao minh, hơn nữa chỉ lấy đi một đoạn ngần trong đó, nói rằng nhiêu đây đã đủ dùng rồi...

Lúc đó hẳn còn cảm thấy mười phần may mắn, nhưng ai mà ngờ được, vị chân truyền Âm Sơn tông này lại có mục đích khác

"Phương Nguyên sư đệ, ngươi còn lời gì để nói hay không?"

Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nói đến đây thì nhẹ nhàng thu lại đốt xương ngón chân kia, sau đó thả lỏng hai tay sau lưng, mắt nhìn về phía Phương Nguyên.

'Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói mới ngẩng đầu lên.

"Ta chỉ có một câu muốn hỏi...

Sắc mặt hắn phi thường bình tĩnh, sau khi vị Âm Sơn chân truyền này nói về chuyện hàng yêu ở Thái Nhạc thành, hắn đã biết răng việc này căn bản là không tránh khỏi được.

Đừng nói là đối phương lừa gạt Đoàn Phi Uyên, lấy được hài cốt yêu ma, dù cho không có, hẳn cũng có phương pháp chứng minh chuyện này là do mình làm. Lúc ấy người nhìn thấy được hình dạng thi thể của con yêu ma kia cũng không chỉ có một mình, ngoài ra còn 

có những quý tộc trong Thái Nhạc thành. Nếu như hắn sưu hồn quan thần những người kia thì sẽ rất dễ dàng xác định được chuyện này, thậm chí... vị Âm Sơn chân truyền này rất có thể đã từng làm như thế!

Chỉ khi hắn đã từng làm như thế thì mới có thể kết luận yêu ma kia là do mình chém giết, mới có thể một mực âm thầm nhìn mình chằm chằm!

Cho nên, đến lúc này, dù giảo biện gì đi chăng nữa thì cũng đều vô dụng.

Bởi vậy hắn chỉ chậm rãi nhìn về đám người đứng trong điện, nói: "Coi như ta giết đi, ta trảm yêu trừ ma, có vấn đề gì không?"

Câu nói này của Phương Nguyên lập tức khiến cho tất cả mọi người trong điện trầm mặc đi.

Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm rõ ràng đã mưu đồ rất nhiều chuyện, trước trước sau sau đều đã được hẳn tính toán hết.

Chuyện Phương Nguyên từng trảm yêu trừ ma tại Thái Nhạc thành vốn cũng không phải là một bí mật, nếu như có người hữu tâm muốn điều tra thì không thể nào không tra ra được. Tên Cam Long Kiếm này tốn nhiều công sức như vậy chỉ là để không cho Thanh Dương tông cơ hội phản ứng mà thôi. Bây giờ đúng là hắn đã làm được rồi, hắn nói ra chuyện này ở một nơi vạn chúng chú mục, ngay cả chứng cứ cũng lấy ra được, khiến cho Thanh Dương tông tuyệt đối không tìm ra lỗ hổng nào, khiến cho Phương Nguyên cũng không có kẽ hở để chống chế, làm cho hắn không có lựa chọn khác nào ngoài thừa nhận.

Phương Nguyên cũng biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn hỏi lại một câu như vậy!

Xem như hắn giết đi, vậy thì làm sao nào?

Đệ tử tiên môn trảm yêu trừ ma, có vấn đề gì sao?

Nghe hẳn hỏi một câu như vậy, tất cả trưởng lão tiên môn trong điện đều trầm mặc.

Vấn đề này của Phương Nguyên không khó trả lời, trảm yêu trừ ma tất nhiên là không thành vấn đẽ, hơn nữa đây còn là bổn phận của đệ tử tiên môn!

Có điều cũng phải xem xem người mình chém là ai!

Yêu ma bình thường, chém giết là công đức, nhưng nếu là ấu tử của Nam Hoang Yêu Vương, chém giết... sẽ mang đến tai kiếp!

Có lẽ chuyện này làm cho Phương Nguyên cảm thấy rất oan khuất, thế nhưng Thanh Dương tông có thể làm được gì đây?

Trên dưới Thanh Dương tông vốn là một mảnh hỉ khí dương dương, lúc này đều đã thần sắc đại biến!

Chúng đệ tử ngẩng đầu nhìn chúng chấp sự, còn chúng chấp sự thì lại ngẩng đầu nhìn mấy vị trưởng lão, mấy vị trưởng lão lại không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía về tông chủ. Sắc thái trên khuôn mặt bọn hắn, có phẫn nộ, có kinh ngạc, có khủng hoảng, thế nhưng tất cả đều giữ vững trầm mặc. Toàn bộ đại điện lúc này cực kỳ trăm mặc, kèm theo vẻ xấu hổ cùng ức chế vô cùng.


Nếu như muốn nói có, vậy thì chỉ có thể nói rằng, dưới khuôn mặt không rõ biểu lộ này là một sự bất đắc dĩ sâu sắc.

"Làm thế nào? Còn muốn ta nói sao?"

Cam Long Kiếm cười nhạt, thí lễ với tông chú Thanh Dương tông rồi nói: "Chiến theo của tính tình Nam Hoang Yêu Vương, nếu có người giết hẳn ấu tử, chiếm pháp bảo của hẳn, đoán chừng hẳn sẽ nổi giận lôi đình, có khi sẽ đến tiêu diệt Thanh Dương tông cũng nên. Nhưng việc này sẽ có Âm Sơn tông ta ở giữa hòa giải, mọi người đều là tiên môn nhất mạch, đương nhiên sẽ không để cho Thanh Dương tông ăn thiệt thòi lớn như thế...”

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút rồi nhìn về phía Phương Nguyên, nói: "Chỉ là tất nhiên cũng không thể thiếu một lời giải thích. Vị Phương Nguyên sư đệ này, tất nhiên nên do ta dẫn về, còn món pháp bảo vốn thuộc về Yêu Vương, ngươi cũng nên giao ra đi?" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.