Hồng Đan trưởng lão là người đầu tiên không kìm nén được, vỗ bàn cái ầm: "Vì tính mệnh đệ tử Thanh Dương tông bọn hẳn, mà không thèm để ý đến tính mệnh đệ tử mấy đại tiên môn chúng ta hay sao? Thanh Dương tông này, thật đúng là dạy dỗ ra một tên hảo đồ đệ vô tình vô nghĩa mà..."
Các đệ tử khác thấy Hồng Đan trưởng lão tức giận, sắc mặt đều lập tức tỏ ra hơi lo sợ.
Lúc này bọn hẳn đều đã biết, đệ tử nhập thất của Hồng Đan trưởng lão, Lữ Tâm Dao đã mất tích trong Ma Tức hồ sau đại biến, sống không thấy người, chết không thấy xác, nhưng hơn phân nửa đã gặp chuyện không may. Lại thêm nghe nói trước đó khi chúng đệ tử nhìn thấy nàng, nàng lại đang ở cùng một chỗ với tên Viên Nhai đã đọa hóa kia, chuyện này khiến trong lòng Hồng Đan trưởng lão bực bội không thôi, không có chỗ nào phát tiết.
Hiện tại lại nghe được chuyện này, ai biết nàng có thể nổi giận lên, làm khó dễ với vị đệ tử Thanh Dương tông kia hay không?
"Ý của Hồng Đan sư muội là..."
Có người cười khổ, nhìn về phía Hồng Đan trưởng lão.
Hồng Đan trưởng lão sắc mặt lạnh lẽo, quát: "Việc này không thể cứ cho qua như vậy được, phải nói cho rõ ràng với Thanh Dương tông!”
"Ha ha, ngươi muốn nói chuyện gì đây?"
Nhưng chính vào lúc này, cốc chủ Bách Hoa cốc.
Văn Hương chân nhân lại cười khổ một tiếng, nói: đệ tử Thanh Dương tông này có thể làm ra chuyện như vậy, dĩ nhiên là rất lớn mật, cũng đủ thông minh, thế nhưng trên tay chúng ta cũng không có chứng cứ gì chứng minh là do bọn hắn làm cả... Càng quan trọng hơn là, Bát Hoang Vân Đài bọn hắn phá hủy, vốn đã từng bị người giở trò, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết được, nhưng hơn phân nửa là có nguyên nhân sâu xa. Tiên Minh đã đáp ứng đi thăm dò, chúng ta cũng chỉ có thế chờ đợi, chẳng lẽ ngươi còn muốn qua Tiên Minh, đích thân đi tra xét chuyện này hay sao?"
Hồng Đan trưởng lão nghe lời này, lập tức nao núng: "Cốc chủ Văn Hương, ngươi đây là có ý gì?"
Văn Hương chân nhân lắc đầu, nói: "Đệ tử Thanh Dương tông gặp nạn, đến cầu viện Bách Hoa cốc, nhưng đệ tử Bách Hoa cốc chúng ta không muốn mạo hiểm, định thờ ơ lạnh nhạt làm qua loa, kết quả là bị người ta làm nổ mất Bát Hoang Vân Đài, không có đường lui, loại chuyện bị buộc phải tiến đến Thanh Dương tông cứu viện... ngươi cảm thấy một khi nói chân tướng ra ngoài, thì mặt mũi chúng ta để đâu?"
Tất cả trưởng lão Bách Hoa cốc cùng đám chân truyền Tiêu Phục Linh, đều lập tức giật mình.
Các nàng đã hiểu ra câu nói ý ở ngoài lời của Văn Hương chân nhân...
"Cho nên, việc này rốt cuộc cũng đừng nói ra..."
Văn Hương chân nhân khe khẽ thở dài, sắc mặt ngược lại dân dân trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đám người Phục Linh các nàng làm không sai, như đã là cứu viện, vậy lúc nói với ngoại nhân, chỉ nên nói là đệ tử Bách Hoa cốc ta nghe tin đồng đạo Thanh Dương tông gặp nạn, chủ động hủy Bát Hoang Vân Đài với quyết tâm đập rồi dìm thuyền hủy đi đường lui, cùng đệ tử Thanh Dương tông cùng tiến cùng lui không liên quan chút gì với người bên ngoài!"
"Chuyện này..."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, thật lâu không nói nên lời.
Chỉ có điều, qua hồi lâu, mấy vị trưởng lão ngược lại đều nặng nề khẽ gật đầu, nói: "Không sai, đây mới là sự thật"
"Thế nhưng mà...."
Duy chỉ có Hồng Đan trưởng lão có chút không phục: "Chuyện này cứ cho qua như vậy hay sao?"
Văn Hương chân nhân thản nhiên nói: "Vậy liền nhìn xem Thanh Dương tông có thái độ gì?"
Không chỉ Bách Hoa cốc đang tiến hành thảo luận chuyện này, mấy đại tiên môn khác cũng giống như vậy.
Mà kết quả bọn hắn thảo luận, cuối cùng vậy mà nhất trí lạ thường
Cũng vào lúc này, đám người Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão của Thanh Dương tông cũng đang thương lượng. Nhưng chỉ nói mấy câu, Vân trưởng lão liền sai người đi chuẩn bị hậu lễ, lại bỏ thêm tài nguyên vào tất cả phần trù bị, chuẩn bị ngày mai đưa qua cho tứ đại tiên môn. Chân truyền Mạnh Hoàn Chân của Long Ngâm phong đang cùng đi với mấy vị trưởng lão lại tỏ ra không hiểu: "Mấy đại tiên môn cũng không có chứng cứ xác thực, chúng ta không cần bồi thường đi?"
Vân trưởng lão cười lắc đầu, nói: "Ai nói đây là bồi thường?”
Hắn thở thật dài một hơi, đứng lên nói: "Sự tình lần này, rõ ràng chính là đệ tử Thanh Dương tông chúng ta gặp dị biến trước tiên, sau đó đã điều người đi cầu viện tứ đại tiên môn. Mà tứ đại tiên môn nghĩa bạc vân thiên, để tỏ rõ lòng quyết tâm đã tự hủy đi đường lui của mình, tập hợp lại một chỗ với các ngươi, ngũ đại tiên môn đồng tâm hiệp lực, lúc này mới vượt qua gian nan, đối kháng được trường đại kiếp nạn này. Trong quá trình này tuy có chút may mắn, nhưng càng nhiều hơn chính là do quyết tâm cộng đồng đối kháng kẻ thù của mọi người. Chúng ta chuẩn bị những hậu lễ này, không phải bồi thường, mà là để cảm tạ nghĩa cử hiệp nghĩa của tứ đại tiên môn đệ tử!”
Mạnh Hoàn Chân nghe vậy liền ngây người, sau lâu, mới khom người nói: "Đệ tử thụ giáo!"
Cổ Mặc trưởng lão cũng cười khổ nói: "Kế từ đó, ngũ đại tiên môn Việt quốc, e là sẽ danh truyền vạn dặm đi!"
Vân trưởng lão nói: "Vốn là chuyện tốt đối với tất cả mọi người, tiếng tăm truyền xa thì như thế nào?"
Vân trưởng lão nghe vậy, lại chỉ là khẽ cười một tiếng, nói: 'Nếu không có phần hư danh này, hắn có tư cách tiến nhập Vân Phù cung Trúc Cơ sao?”
"Vân Phù cung?”
Cổ Mặc trưởng lão nghe vậy cũng nôn nao trong lòng, ném ánh mắt về phía Vân trưởng lão hỏi ý kiến.
Vân trưởng lão chỉ thản nhiên nói: "Tiểu bối làm chuyện bọn hắn nên làm, chúng ta dĩ nhiên cũng phải làm tốt chuyện chúng ta nên làm!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]