Chương trước
Chương sau
“Không giải quyết được? Ngươi nói không giải quyết được sao?"

Lúc này ở bên ngoài Ma Tức hồ, ở bên cạnh truyền tống đại trận, Tiên Minh tuần tra sứ đang phát hỏa với mấy vị Quái sư mặc hoàng bảo, khuôn mặt hắn lúc này đã có hơi vặn vẹo đi. Trong khi đó, mấy vị tông chủ, trưởng lão, chấp sự của ngũ đại tiên môn Việt quốc đứng bên cạnh hắn khi nghe thấy lời đối thoại của hắn và Quái sư thì đều tỏ vẻ lo lẳng và tuyệt vọng, nhưng bọn họ đều không dám xen vào.

Tên Quái sư dẫn đầu lạnh lùng nhìn tuần tra sứ một cái, thản nhiên nói: "Ngũ đại Vân Đài trong Ma Tức hồ đều đã bị phá hư, chúng ta có thể làm gì được chứ? Muốn sửa chữa lại, trừ phi phái đi vị Trận sư có tu vi cao nhất thông qua truyền tống đại trận tiến vào Ma Tức hồ để tái tạo Bát Hoang Vân Đài. Thế nhưng Ma Tức hồ rốt cuộc có bộ dạng gì, ngươi còn rõ ràng hơn chúng ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chúng ta đi chịu chết sao?"

Vị tuần tra sứ kia nghe thấy vậy thì lập tức thở hồng hộc, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào. 

Vị Quái sư kia nói tiếp: "Dù ngươi thật sự muốn để cho chúng ta đi chịu chết thì e rằng cũng không đủ, trừ phi ngươi có thể mời đến những Trận sư trong Dịch Lâu đến. Thậm chí một vị cũng không đủ, chí ít cũng phải hơn mười vị, hơn nữa cũng không thể cam đoan rằng bọn hắn đều có thể còn sống đi ra ngoài.

Hắn chỉ nói đến đây, vị tuần tra sứ kia càng nghe thì sắc mặt lại càng tái nhợt.

"Chẳng lẽ.... Chẳng lẽ không có những phương pháp khác sao?"

Thậm chí hắn đã bắt đầu có hơi cà lăm, vừa gấp gáp lại vừa nóng lòng hỏi lại một câu.

Vị Quái sư kia nói: "Đó là nguyên tắc, nếu ngươi có những phương pháp khác thì hãy dạy cho ta đi!"

Tuần tra sứ lập tức không nói nên lời

Những trưởng lão khác của Ngũ Đại Tiên Môn cũng đều ngẩn người, ai cũng không nói nên lời.

Dù muốn mời Trận sư Dịch Lâu xuất thủ thì sợ rằng cũng không kịp a. .

Tuần tra sứ nóng nảy đi vòng quanh tứ phía, sau đó hắn bỗng nhiên quát lớn: "Ai có biện pháp? Trong số các ngươi, ai có biện pháp cứu ra những đệ tử kia? 

Nếu có ai trong số các ngươi có thể làm được, ta bảo đảm các ngươi sẽ được ghi thêm 1 vạn công đức trong Tiên Minh Công Đức Bộ. . ”

Thanh âm của hắn lan truyền khắp nơi, không biết bao nhiêu người nghe xong đều tỏ vẻ kinh hãi, sau đó liền nổi lòng tham!

Tiên Minh Công Đức Bộ không phải thứ dễ dàng được viết tên vào.

Các đại tiên môn trên thế gian đều có Công Đức Bộ của riêng mình, cũng đều khích lệ các đệ tử kiếm lấy công đức. Tất cả Công Đức Bộ này học được từ một chỗ, đó chính là Tiên Minh, chính là Tiên Minh cao cao tại thượng, chưởng ngự vận mệnh của Tu Chân giới!

Tu sĩ trên thế gian đều muốn chiếm một danh ngạch trên Tiên Minh Công Đức Bộ, dù là trưởng lão và tông chủ thì cũng ao ước không thôi.

Thế nhưng ngay cả trưởng lão và tông chủ tiên môn cũng chưa chắc có được 1 vạn công đức trên Tiên Minh Công Đức Bộ, bởi vì công đức của Tiên Minh chính là chí cao vô thượng, rất khó góp nhặt. Mặc dù tiên môn hàng năm bởi vì dâng hiến vô số tài nguyên, dạy dỗ ra rất nhiều đệ tử ưu dị mà nhận được không ít công đức, thế nhưng việc này lại tính cho cả tiên môn chứ không phải là cá nhân bọn hẳn.

Bởi vậy, khi nghe thấy mà số lượng công đức mà tuần tra sứ hứa hẹn, ai mà lại không tâm động cơ chứ?

Nhiêu đó công đức không biết có thể mang đến cho mình bao nhiêu chỗ tốt a...

Có điều mặc dù tâm động, nhưng khi nhìn về một mảnh ma vân thăm thẳm lãng đãng ở nơi xa xăm kia, bọn hẳn đều không khỏi tuyệt vọng!

Không có cách nào a....


Mèo trắng đi ở phía trước, di chuyển nhẹ nhàng mà linh hoạt, thính thoảng quay đầu nhìn về phía đệ tử tiên môn, giống như ghét bỏ bọn hắn đi quá chậm.

Đôi lúc nó cũng gặp phải những con ma vật hung ác cuồng bạo, cường hoành vô biên, giống như chỉ cần một cước là có thể giẫm con mèo trắng này thành thịt nát. Thế nhưng những con ma vật này khi chính diện va chạm với con mèo trắng thì luôn bỏ qua nó, hoặc là trực tiếp lách qua nó, hoặc là dứt khoát vung trảo ném nó qua một bên, không thèm để ý đến nó.

Có thể nhìn ra được, những ma vật này cũng không e ngại mèo trắng, nhưng cũng không xem nó như đồng bọn. Bọn chúng chỉ là trong vô thức không để ý đến nó, con mèo trắng này không để ý tới bọn chúng, bọn chúng cũng không quan tâm tới sự tồn tại của con mèo trắng này, không hề liều mạng đánh giết như khi gặp phải những sinh linh thông thường. Cả hai nước giếng không phạm nước sông, đều tỏ vẻ không thèm để ý đến nhau.

Có điều mèo trắng đi lại nhẹ nhàng, trong khi đám đệ tử tiên môn thì lại chỉ có thể một đường xông tới, có thể nói là từng bước giết chóc, đi lại mười phần gian nan. Có điều cũng may là thực lực của các đại đệ tử tiên môn cũng không phải giả, hơn nữa những ma vật thình lình xông ra trên đường này cũng dễ đối phó hơn Tiểu Viên sư huynh truy sát ở phía sau một chút. Bởi vậy bọn hắn vẫn có thể giết ra một con đường máu để xông về phía trước!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.