Chương trước
Chương sau
Thoạt nhìn đó là một bức tượng bùn thông thường, đắp lên hình tượng một vị nam tử thân mặc chiến giáp màu đen, lẳng lặng đứng trong sơn cốc. Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, bùn trên người đã bong ra từng mảng, mang theo một loại thê lương không cách nào miêu tả bằng lời!   

Mà bên cạnh tượng bùn lại có quỳ rất nhiều khô cốt, vây làm một vòng.   

Rõ ràng có thể nhìn ra được, trên người những khô cốt này đều có sát khí nồng nặc, lúc nào cũng muốn phóng lên trời.   

Chỉ có điều, trên người tượng bùn kia lại tản mát ra một loại uy thế đáng sợ, trấn áp những khí tức này xuống.   

"Đây là có chuyện gì?"   

Phương Nguyên thở một hơi thật dài, hồi lâu mới hồi phục thần trí.   



"Là Độ Kiếp Tiên Ngẫu đang tác quái..."   

Nghe được câu hỏi của hắn, phía sau bỗng truyền đến giọng nói có chút giật mình của Lạc Phi Linh.   

"Cái gì?"   

Phương Nguyên hơi kinh hãi, gấp gáp hỏi Lạc Phi Linh.   

Lạc Phi Linh hít sâu một hơi, chỉ vào tượng bùn kia nói: "Đây là Độ Kiếp Tiên Ngẫu. Trong truyền thuyết, nó là do tiên nhân vì chống đỡ đại kiếp nạn vô số trong năm tháng cuối cùng mất mạng biến thành. Mặc dù bọn hắn đã vẫn lạc nhưng lại không cam lòng mất đi, hóa thành Tiên Ngẫu, ngủ đông trong thế gian. Vẫn luôn có tin đồn, trong thiên địa lưu lại khí tức đại kiếp nạn, cũng chính là ma tức hắc ám. Chính nhờ những Tiên Ngẫu này trấn trụ, chúng mới có thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ, bất tán bất diệt bất ngưng, mà đám ma vật đã đọa hóa cũng sẽ không tùy tiện ra ngoài!"   



Phương Nguyên nghe xong lập tức cảm thấy kinh ngạc vô cùng: "Trước đây ta chưa bao giờ nhìn thấy chuyện này trên điển tịch..."   

Lạc Phi Linh nói: "Đây là bí mật của Tiên Minh, sợ rằng cũng không có quá nhiều người biết, cũng sẽ không được viết lại trong điển tịch!"   

Phương Nguyên ngẩn người: "Vậy mới vừa rồi là?"   

"Chỉ sợ là có chuyện gì kinh động đến Độ Kiếp Tiên Ngẫu, nó không thể ngồi yên, muốn mượn một thể xác tái hiện thế gian..."   

Lạc Phi Linh thở một hơi thật dài: "May mà ngươi không bị hắn dọa sợ!"   

Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.   

Cúi đầu nhìn thoáng qua Ma Ấn Kiếm, nghĩ thầm: "Có quá nhiều thứ muốn trấn nhiếp tâm thần ta, sợ rằng tượng bùn này còn phải bài danh phía sau..."   

"Thì ra mọi thứ đều là giả..."   

Lạc Phi Linh quay đầu nhìn bốn phía, dường như lòng còn sợ hãi.   

Ban nãy bọn hắn thấy được một Tiên viện, tạo hóa vô cùng tận. Nhưng lúc này đưa mắt nhìn bốn phía, nào còn có thần binh pháp bảo gì, chẳng qua chỉ là mấy đoạn sắt vụn nửa chôn trong bùn. Cũng nào có đan dược tài nguyên gì, chẳng qua chỉ là một đống gạch ngói vụn nát bấy. Cũng nào có tàng kinh bảo các gì, chỉ là miếng trúc đã thối nát thành bùn đất. Mọi thứ đều chỉ là ảo giác của bọn hắn...   

"Tiên ngẫu này vẫn luôn yên tĩnh trong Ma Tức hồ, vạn năm không thay đổi, hiện tại lại có dị biến bực này, nhất định là có chuyện lớn xảy ra!"   

Lạc Phi Linh thở dài một hơi, kéo tay áo Phương Nguyên: "Phương Nguyên sư huynh, chúng ta mau rời đi đi..."   

Phương Nguyên gật đầu đáp ứng, sau đó vội và theo Lạc Phi Linh chạy ra phía ngoài cốc. Đi không bao xa, mắt hai người chợt tỏa sáng, chỉ thấy bên ngoài sơn cốc có vô số kỳ hoa dị thảo, bảo dược mọc thành bụi, từng mảnh từng mảnh đang không ngừng đung đưa trước mắt...   

"Những linh dược này lại là thật?"   

Phương Nguyên và Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, thì ra trong ảo mộng kia cũng không hoàn toàn là giả.   

"Ban nãy hắn dọa chúng ta nhảy dựng, thu chút tiền lãi của hắn..."   

Lạc Phi Linh bỗng hạ quyết định, vung tay nhỏ lên, một đạo pháp lực cuốn ra, rút lên mảng lớn linh dược.   

"Đến lúc này ngươi vẫn không quên hái dược..."   

Phương Nguyên cười khổ một tiếng, chỉ vào cách đó không xa nói: "Linh dược hái nhiều như vậy vô dụng, chọn này bảo dược..."   

"Ah... Đúng rồi!"   

Lạc Phi Linh bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngón tay nhỏ nhắn gấp gáp điểm một cái, cất toàn bộ bảo dược hái được vào trong túi càn khôn.   

"Những linh dược này cũng không tiện đụng vào như vậy, chạy mau!"   

Hái bảo dược xong, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều biết bản thân phải mau chóng rời đi.   

Ban nãy trong ảo giác, bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ tự vấn lương tâm, hai người bọn hắn quả thật không phải loại người vì một chút tài nguyên tạo hóa mà đánh mất lý trí. Nhưng hôm nay, về tới thực tế, còn không phải là “ngu sao mà không hái” sao?   

Ngược lại tiền lãi cũng đã thu, hai người càng không ngừng lại, phóng thẳng ra ngoài cốc.   

"Tìm khắp nơi một lượt vẫn không thấy bóng dáng hai người này, chắc chắn bọn hắn đang ở bên trong..."   

Vừa muốn men theo đường cũ trở về, lại chợt nghe được bên ngoài có tiếng động vang lên. Hai người lấy làm kinh hãi, nghe giọng nói kia hẳn là đám đệ tử tiên môn chịu trách nhiệm bắt bọn họ. Không nghĩ tới đám người kia còn chưa từ bỏ, một đường đuổi theo đến nơi này...   

Hiện tại nếu xông ra, đồng nghĩa với phải chính diện đối mặt với bọn hắn không thể nghi ngờ, Phương Nguyên không muốn liều mạng với bọn hắn!   

Nhưng nếu quay đầu lại, mảnh sơn cốc này đã bị dãy núi vờn quanh, hệt như một phương tử địa, nào có thể tìm thấy đường ra ngoài?   

"Meow..."   

Trong lúc hai người đang có chút tâm thần bất định, chợt nghe thấy một tiếng mèo kêu. Chỉ thấy ở bên cạnh cách đó không xa, con mèo trắng kia đang ngồi xổm trên thạch bích, ánh mắt lành lạnh đánh giá hai người bọn họ. Nó thấy khí cơ trên người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều không có chút biến hóa nào, rõ ràng không có được Tiên Ngẫu truyền thừa, vẻ mặt hơi kinh ngạc. Sau đó nó lại như bất đắc dĩ, chậm rãi vẫy vẫy đuôi, như đại nhân đang nhìn hai hài tử không nên thân. Sau đó nó khoan thai chậm rãi đi về phía tận cùng sơn cốc.   

"Con tặc miêu này lại muốn hại chúng ta?"   

Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi, vẻ mặt tức giận nhìn con mèo kia. Thoạt nhìn đó là một bức tượng bùn thông thường, đắp lên hình tượng một vị nam tử thân mặc chiến giáp màu đen, lẳng lặng đứng trong sơn cốc. Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, bùn trên người đã bong ra từng mảng, mang theo một loại thê lương không cách nào miêu tả bằng lời!   

Mà bên cạnh tượng bùn lại có quỳ rất nhiều khô cốt, vây làm một vòng.   

Rõ ràng có thể nhìn ra được, trên người những khô cốt này đều có sát khí nồng nặc, lúc nào cũng muốn phóng lên trời.   

Chỉ có điều, trên người tượng bùn kia lại tản mát ra một loại uy thế đáng sợ, trấn áp những khí tức này xuống.   

"Đây là có chuyện gì?"   

Phương Nguyên thở một hơi thật dài, hồi lâu mới hồi phục thần trí.   



"Là Độ Kiếp Tiên Ngẫu đang tác quái..."   

Nghe được câu hỏi của hắn, phía sau bỗng truyền đến giọng nói có chút giật mình của Lạc Phi Linh.   

"Cái gì?"   

Phương Nguyên hơi kinh hãi, gấp gáp hỏi Lạc Phi Linh.   

Lạc Phi Linh hít sâu một hơi, chỉ vào tượng bùn kia nói: "Đây là Độ Kiếp Tiên Ngẫu. Trong truyền thuyết, nó là do tiên nhân vì chống đỡ đại kiếp nạn vô số trong năm tháng cuối cùng mất mạng biến thành. Mặc dù bọn hắn đã vẫn lạc nhưng lại không cam lòng mất đi, hóa thành Tiên Ngẫu, ngủ đông trong thế gian. Vẫn luôn có tin đồn, trong thiên địa lưu lại khí tức đại kiếp nạn, cũng chính là ma tức hắc ám. Chính nhờ những Tiên Ngẫu này trấn trụ, chúng mới có thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ, bất tán bất diệt bất ngưng, mà đám ma vật đã đọa hóa cũng sẽ không tùy tiện ra ngoài!"   



Phương Nguyên nghe xong lập tức cảm thấy kinh ngạc vô cùng: "Trước đây ta chưa bao giờ nhìn thấy chuyện này trên điển tịch..."   

Lạc Phi Linh nói: "Đây là bí mật của Tiên Minh, sợ rằng cũng không có quá nhiều người biết, cũng sẽ không được viết lại trong điển tịch!"   

Phương Nguyên ngẩn người: "Vậy mới vừa rồi là?"   

"Chỉ sợ là có chuyện gì kinh động đến Độ Kiếp Tiên Ngẫu, nó không thể ngồi yên, muốn mượn một thể xác tái hiện thế gian..."   

Lạc Phi Linh thở một hơi thật dài: "May mà ngươi không bị hắn dọa sợ!"   

Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.   

Cúi đầu nhìn thoáng qua Ma Ấn Kiếm, nghĩ thầm: "Có quá nhiều thứ muốn trấn nhiếp tâm thần ta, sợ rằng tượng bùn này còn phải bài danh phía sau..."   

"Thì ra mọi thứ đều là giả..."   

Lạc Phi Linh quay đầu nhìn bốn phía, dường như lòng còn sợ hãi.   

Ban nãy bọn hắn thấy được một Tiên viện, tạo hóa vô cùng tận. Nhưng lúc này đưa mắt nhìn bốn phía, nào còn có thần binh pháp bảo gì, chẳng qua chỉ là mấy đoạn sắt vụn nửa chôn trong bùn. Cũng nào có đan dược tài nguyên gì, chẳng qua chỉ là một đống gạch ngói vụn nát bấy. Cũng nào có tàng kinh bảo các gì, chỉ là miếng trúc đã thối nát thành bùn đất. Mọi thứ đều chỉ là ảo giác của bọn hắn...   

"Tiên ngẫu này vẫn luôn yên tĩnh trong Ma Tức hồ, vạn năm không thay đổi, hiện tại lại có dị biến bực này, nhất định là có chuyện lớn xảy ra!"   

Lạc Phi Linh thở dài một hơi, kéo tay áo Phương Nguyên: "Phương Nguyên sư huynh, chúng ta mau rời đi đi..."   

Phương Nguyên gật đầu đáp ứng, sau đó vội và theo Lạc Phi Linh chạy ra phía ngoài cốc. Đi không bao xa, mắt hai người chợt tỏa sáng, chỉ thấy bên ngoài sơn cốc có vô số kỳ hoa dị thảo, bảo dược mọc thành bụi, từng mảnh từng mảnh đang không ngừng đung đưa trước mắt...   

"Những linh dược này lại là thật?"   

Phương Nguyên và Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, thì ra trong ảo mộng kia cũng không hoàn toàn là giả.   

"Ban nãy hắn dọa chúng ta nhảy dựng, thu chút tiền lãi của hắn..."   

Lạc Phi Linh bỗng hạ quyết định, vung tay nhỏ lên, một đạo pháp lực cuốn ra, rút lên mảng lớn linh dược.   

"Đến lúc này ngươi vẫn không quên hái dược..."   

Phương Nguyên cười khổ một tiếng, chỉ vào cách đó không xa nói: "Linh dược hái nhiều như vậy vô dụng, chọn này bảo dược..."   

"Ah... Đúng rồi!"   

Lạc Phi Linh bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngón tay nhỏ nhắn gấp gáp điểm một cái, cất toàn bộ bảo dược hái được vào trong túi càn khôn.   

"Những linh dược này cũng không tiện đụng vào như vậy, chạy mau!"   

Hái bảo dược xong, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều biết bản thân phải mau chóng rời đi.   

Ban nãy trong ảo giác, bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ tự vấn lương tâm, hai người bọn hắn quả thật không phải loại người vì một chút tài nguyên tạo hóa mà đánh mất lý trí. Nhưng hôm nay, về tới thực tế, còn không phải là “ngu sao mà không hái” sao?   

Ngược lại tiền lãi cũng đã thu, hai người càng không ngừng lại, phóng thẳng ra ngoài cốc.   

"Tìm khắp nơi một lượt vẫn không thấy bóng dáng hai người này, chắc chắn bọn hắn đang ở bên trong..."   

Vừa muốn men theo đường cũ trở về, lại chợt nghe được bên ngoài có tiếng động vang lên. Hai người lấy làm kinh hãi, nghe giọng nói kia hẳn là đám đệ tử tiên môn chịu trách nhiệm bắt bọn họ. Không nghĩ tới đám người kia còn chưa từ bỏ, một đường đuổi theo đến nơi này...   

Hiện tại nếu xông ra, đồng nghĩa với phải chính diện đối mặt với bọn hắn không thể nghi ngờ, Phương Nguyên không muốn liều mạng với bọn hắn!   

Nhưng nếu quay đầu lại, mảnh sơn cốc này đã bị dãy núi vờn quanh, hệt như một phương tử địa, nào có thể tìm thấy đường ra ngoài?   

"Meow..."   

Trong lúc hai người đang có chút tâm thần bất định, chợt nghe thấy một tiếng mèo kêu. Chỉ thấy ở bên cạnh cách đó không xa, con mèo trắng kia đang ngồi xổm trên thạch bích, ánh mắt lành lạnh đánh giá hai người bọn họ. Nó thấy khí cơ trên người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều không có chút biến hóa nào, rõ ràng không có được Tiên Ngẫu truyền thừa, vẻ mặt hơi kinh ngạc. Sau đó nó lại như bất đắc dĩ, chậm rãi vẫy vẫy đuôi, như đại nhân đang nhìn hai hài tử không nên thân. Sau đó nó khoan thai chậm rãi đi về phía tận cùng sơn cốc.   

"Con tặc miêu này lại muốn hại chúng ta?"   

Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi, vẻ mặt tức giận nhìn con mèo kia.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.