"Không nhi..."    
Trong lúc vô tri vô giác, hắn nghe được có người đang gọi một cái tên, là đang gọi mình.    
Sau đó hắn thấy được bản thân mình lảo đảo chạy về phía trước, lại chẳng biết từ lúc nào mình đã biến thành một đứa trẻ đang chạy trong một đình viện. Ở tận cùng đình viện là tiểu viện của mẫu thân hắn. Hắn thấy được mẫu thân dịu dàng động lòng người đang mỉm cười vẫy tay với hắn. Mà trong khăn tay kia có lẽ là hoa quế đường? Hay là mấy viên hồ lô đường óng ánh trong suốt, ngọt tới rụng răng?    
Nhưng khi rốt cục hắn cũng chạy tới trước phòng mẫu thân, đẩy cửa ra, lại chỉ thấy một cái bóng màu trắng treo trên xà nhà. Mẫu thân từ trước đến nay vẫn dịu dàng mỹ lệ, lúc này sắc mặt xanh tím, đầu lưỡi thò ra rất dài, vạt áo bị gió thổi bay nhẹ nhàng đánh lên trên mặt hắn.    
"Tiện nhân, muốn chết vì sao không đi nhảy sông tự vẫn, nhất định phải làm ô uế tiểu viện tinh xảo này?"    
Mẫu thân chết rồi, nhưng nhị nương vẫn còn đang nhục mạ nàng, ngay cả phụ thân hắn cũng chỉ liếc nhìn một cái sau đó mau chóng sai người đỡ mẫu thân xuống, làm lễ tang qua loa rồi kéo đi chôn. Sau đó nhị nương hắn đã trở thành mẫu thân của hắn, thành chủ nhân của cái nhà này, cũng đã trở thành khởi nguồn ác mộng trong nhân sinh của hắn. Mà tại thời điểm này, hắn lại cái gì cũng không biết.    
Đường đường là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thien-nghich-dao/3683682/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.