Lạc Phi Linh nằm trên lưng nàng cũng hữu khí vô lực kêu lên: "Rất quá đáng, đánh hắn..."
"Tiểu Viên sư huynh, ngươi đủ rồi..."
Chẳng qua vào đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
Ngay lúc giọng nói vang lên, mọi người đồng thời thấy rõ ở một phương hướng khác của khe núi có một vị nữ tử bay tới. Trong tay nàng cầm một chiếc dù giấy, trên dù có vẽ đủ loại hoa cỏ nhạt màu. Trên người nàng là một bộ váy trắng, dung nhan mỹ lệ, thanh lệ vô song, hệt như tiên tử đang bay trên bầu trời. Nàng lăng không bay tới, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống vùng đất giữa Phương Nguyên và đệ tử họ Viên kia, thu hồi dù.
"Ai, Tâm Dao sư muội, ngươi cũng thật biết chọn thời gian..."
Thấy nàng, đệ tử họ Viên kia lại thở dài, nhẹ nhàng thu hồi cành hoa nắm trong tay vào.
Người tới không phải ai khác mà chính là đồng môn của Phương Nguyên khi còn học ở Tiên Tử đường Thanh Nhạc thành, Lữ Tâm Dao.
"Ngươi chỉ biết gây sự, không hiểu được trong lòng Phương Nguyên sư huynh đang nóng vội sao?"
Nàng oán trách đệ tử họ Viên kia một câu, sau đó mới chuyển hướng về phía Phương Nguyên, chân thành thi lễ, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, đã lâu không gặp, ngươi cũng không nên trách Tiểu Viên sư huynh của ta, thực ra hắn chỉ đang đùa ngươi thôi. Trên thực tế, từ trước khi các ngươi tới cầu viện chúng ta đã đoán được Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thien-nghich-dao/3683656/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.