Chương trước
Chương sau
Đối mặt với mảng lớn ma vật triều cường đen nghịt kia, nếu như Phương Nguyên rời đi, tự nhiên là cách làm thông minh nhất.   

Thế nhưng Phương Nguyên vẫn không chút do dự quyết định, muốn cõng Lạc Phi Linh đi cùng.   

Phía sau lưng Phương Nguyên, Lạc Phi Linh đang choáng váng đứng đó.   

Nhưng Phương Nguyên không giải thích gì nhiều, chỉ lẳng lặng chờ nàng.   

Sau một lát do dự, Lạc Phi Linh cũng không còn khách khí, khẽ cắn môi một cái, sau đó leo lên lưng Phương Nguyên.   

Cảm thấy trên lưng thêm ra một thân thể nhẹ nhàng yếu đuối như không có xương, Phương Nguyên thở hắt ra một hơi.   



"Ôm chặt!"   

Hắn chỉ nói hai chữ như vậy, rồi bước nhanh chân vọt đi.   

Phía trước hắn, mảng lớn ma vật theo ma tức Hắc Ám lưu động mà chạy tới kia đang vọt tới như thủy triều, nhìn qua cơ hồ có thể thấy được đủ loại ma vật. Thực lực những ma vật này đương nhiên sẽ không quá mạnh, trên thực tế, bên trong có rất nhiều ma vật trông giống như Hắc Phong Khô Lâu, một con thì thực lực không mạnh, sau khi hội tụ thành bầy mới có thể tạo thành uy hiếp đối với đệ tử tiên môn...   

Thế nhưng số lượng lại rất nhiều!   

Nhiều đến mức khiến cho người ta chỉ nhìn thấy thôi đã cảm thấy run rẩy trong lòng!   



Không ai biết được, muốn từ trong mảng ma vật này giết ra ngoài cần thời gian bao lâu, cần hi vọng bao lớn!   

Nhất là lúc này Phương Nguyên đang trong tình huống gần như nỏ mạnh hết đà, hy vọng càng trở nên xa vời!   

Nhưng sau khi cõng Lạc Phi Linh lên lưng, Phương Nguyên cũng không nói câu nào, chỉ hít sâu một hơi, nhanh chân vọt ra.   

Thần kinh hắn lúc này kéo căng, dư lực xuất ra hết, ngay cả mặt đất cũng bị hắn dậm đà tạo thành một cái hố.   

Sau đó, thân hình của hắn phóng thẳng tắp về phía mảng lớn ma vật đối diện kia, không có một chút do dự cùng chần chờ.   

Ầm ầm...   

Đám ma vật đang phi nước đại đuổi theo ma tức Hắc Ám kia lúc này cũng đã phát hiện ra Phương Nguyên đang vọt về phía chúng, thậm chí không cần cảm nhận khí tức sinh linh trên người hắn, trong tình huống tất cả ma vật đều đang chạy về hướng ma tức Hắc Ám, rất dễ trông thấy Phương Nguyên chạy ngược hướng ma tức đang vọt về phía bọn chúng, theo bản năng chúng cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền lao về hướng Phương Nguyên!   

"Aiii, lẽ ra trước kia không nên bốc đồng như vậy..."   

Nhìn tới mảng lớn ma vật đen nghịt kia, ngay cả người không tim không phổi như Lạc Phi Linh cũng không nhịn được biến sắc, cảm thấy hối hận vì quyết định rất lâu trước đó của mình, sau đó nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên đang cõng mình xông về phía ma vật, tay trái nàng dùng sức ôm cổ của hắn chặt hơn một chút nữa, sau đó tay phải kết pháp quyết, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.   

"Đã đến được tận đây, sống chết có số, ta chỉ có thể dùng hết khí lực cuối cùng mà thôi..."   

Hiển nhiên khoảng cách ma vật càng ngày càng gần, Phương Nguyên chợt thầm gầm lên trong lòng.   

"Giết!"   

Ma Ấn Kiếm trong tay hắn vào lúc này cũng nằm ngang trước ngực.   

Vòng yêu ấn trên thân kiếm kia vào lúc này hiện ra vô cùng rõ ràng, lại cực kỳ quỷ dị.   

"Gràooo..."   

Một con Ma Lang to như con bê con ở phía trước nhất, khi xông tới cách Phương Nguyên chừng mười trượng, đột nhiên rống to một tiếng vọt lên không trung, lợi trảo hung hăng vồ xuống Phương Nguyên, Ma Diễm trên người nó vào lúc này tựa như ngửi được mùi khí tức sinh linh mà trở nên hưng phấn vậy, không ngờ từ trong thể nội bùng phát ra ngọn lửa đen kịt, khiến cho nó trông giống như một đám mây đen...   

Nhưng cũng trong sát na đó, Phương Nguyên vẫn lao tới với khí thế không đổi, thân hình không dao động, một kiếm chém ra ngoài.   

Thần kinh của hắn kéo căng tới cực điểm, Kiếm Đạo cũng phát huy vô cùng tinh tế, một kiếm này trông đơn giản đến cực điểm, nhưng cũng nhanh đến cực điểm, kiếm quang vừa lóe lên, hắn đã vọt qua Ma Lang, tiếp tục xông về mảng lớn ma vật phía sau nó...   

Ầm ầm...   

Kiếm quang kia tựa hồ trở nên mạnh hơn, cuốn thẳng về phía trước, biến vô số ma vật thành bột mịn, phiêu tán biến mất...   

Mà con Ma Lang kia, thân hình đã sớm cứng ngắc, ngay cả Ma Diễm trên người nó cũng dập tắt.   

"Bành "   

Nó khựng lại một lúc mới ngã xuống, vậy mà bị chẻ thành hai nửa.   

Trong sát na còn lơ lửng giữa không trung kia, sinh mệnh lực của nó tựa như đã biến mất hoàn toàn, ngay cả sức vùng vẫy giãy chết cũng không có.   

Mà cùng lúc đó, ma ấn trên thân Phương Nguyên trong nháy mắt sáng lên một loại quang mang quỷ dị.   

Đáy mắt Phương Nguyên, tựa hồ cũng thêm ra một vòng huyết sắc nhàn nhạt.   

"Gào gào gào"...   

Theo sát sau lưng Ma Lang, ba, bốn con ma vật cũng chen chúc lao về phía Phương Nguyên, cơ hồ không cho phép hắn có chút thời gian thở dốc, ngay tại thời khắc lực mới đã hết, lực cũ chưa sinh, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy đau đầu, thế nhưng Phương Nguyên lúc này lại như biến thành người khác, lực lượng của hắn vậy mà như vô cùng vô tận, thậm chí so với thời điểm chém giết Ma Lang còn mạnh hơn mấy lần...   

Ngay sát na mấy con ma vật kia vọt tới, hắn liền đảo kiếm quay lại.   

Trong sát na đó, kiếm quang trở nên yêu dị khó tả, lực lượng tăng vọt, cường hoành vô biên, tạo cho người ta một loại cảm giác run rẩy từ trong tâm!   

Ba, bốn con ma vật kia, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, đã trực tiếp bị kiếm quang của hắn xé thành mảnh nhỏ.   

Sau đó, quang mang trên thân kiếm của Phương Nguyên càng thêm yêu dị, huyết sắc trong đáy mắt hắn cũng càng nồng.   

Dường như hắn cũng không cần nghỉ ngơi cùng phản ứng gì, tiếp tục vọt tới, kiếm thế cuồng mãnh, thế không thể đỡ. Đối mặt với mảng lớn ma vật triều cường đen nghịt kia, nếu như Phương Nguyên rời đi, tự nhiên là cách làm thông minh nhất.   

Thế nhưng Phương Nguyên vẫn không chút do dự quyết định, muốn cõng Lạc Phi Linh đi cùng.   

Phía sau lưng Phương Nguyên, Lạc Phi Linh đang choáng váng đứng đó.   

Nhưng Phương Nguyên không giải thích gì nhiều, chỉ lẳng lặng chờ nàng.   

Sau một lát do dự, Lạc Phi Linh cũng không còn khách khí, khẽ cắn môi một cái, sau đó leo lên lưng Phương Nguyên.   

Cảm thấy trên lưng thêm ra một thân thể nhẹ nhàng yếu đuối như không có xương, Phương Nguyên thở hắt ra một hơi.   



"Ôm chặt!"   

Hắn chỉ nói hai chữ như vậy, rồi bước nhanh chân vọt đi.   

Phía trước hắn, mảng lớn ma vật theo ma tức Hắc Ám lưu động mà chạy tới kia đang vọt tới như thủy triều, nhìn qua cơ hồ có thể thấy được đủ loại ma vật. Thực lực những ma vật này đương nhiên sẽ không quá mạnh, trên thực tế, bên trong có rất nhiều ma vật trông giống như Hắc Phong Khô Lâu, một con thì thực lực không mạnh, sau khi hội tụ thành bầy mới có thể tạo thành uy hiếp đối với đệ tử tiên môn...   

Thế nhưng số lượng lại rất nhiều!   

Nhiều đến mức khiến cho người ta chỉ nhìn thấy thôi đã cảm thấy run rẩy trong lòng!   



Không ai biết được, muốn từ trong mảng ma vật này giết ra ngoài cần thời gian bao lâu, cần hi vọng bao lớn!   

Nhất là lúc này Phương Nguyên đang trong tình huống gần như nỏ mạnh hết đà, hy vọng càng trở nên xa vời!   

Nhưng sau khi cõng Lạc Phi Linh lên lưng, Phương Nguyên cũng không nói câu nào, chỉ hít sâu một hơi, nhanh chân vọt ra.   

Thần kinh hắn lúc này kéo căng, dư lực xuất ra hết, ngay cả mặt đất cũng bị hắn dậm đà tạo thành một cái hố.   

Sau đó, thân hình của hắn phóng thẳng tắp về phía mảng lớn ma vật đối diện kia, không có một chút do dự cùng chần chờ.   

Ầm ầm...   

Đám ma vật đang phi nước đại đuổi theo ma tức Hắc Ám kia lúc này cũng đã phát hiện ra Phương Nguyên đang vọt về phía chúng, thậm chí không cần cảm nhận khí tức sinh linh trên người hắn, trong tình huống tất cả ma vật đều đang chạy về hướng ma tức Hắc Ám, rất dễ trông thấy Phương Nguyên chạy ngược hướng ma tức đang vọt về phía bọn chúng, theo bản năng chúng cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền lao về hướng Phương Nguyên!   

"Aiii, lẽ ra trước kia không nên bốc đồng như vậy..."   

Nhìn tới mảng lớn ma vật đen nghịt kia, ngay cả người không tim không phổi như Lạc Phi Linh cũng không nhịn được biến sắc, cảm thấy hối hận vì quyết định rất lâu trước đó của mình, sau đó nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên đang cõng mình xông về phía ma vật, tay trái nàng dùng sức ôm cổ của hắn chặt hơn một chút nữa, sau đó tay phải kết pháp quyết, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.   

"Đã đến được tận đây, sống chết có số, ta chỉ có thể dùng hết khí lực cuối cùng mà thôi..."   

Hiển nhiên khoảng cách ma vật càng ngày càng gần, Phương Nguyên chợt thầm gầm lên trong lòng.   

"Giết!"   

Ma Ấn Kiếm trong tay hắn vào lúc này cũng nằm ngang trước ngực.   

Vòng yêu ấn trên thân kiếm kia vào lúc này hiện ra vô cùng rõ ràng, lại cực kỳ quỷ dị.   

"Gràooo..."   

Một con Ma Lang to như con bê con ở phía trước nhất, khi xông tới cách Phương Nguyên chừng mười trượng, đột nhiên rống to một tiếng vọt lên không trung, lợi trảo hung hăng vồ xuống Phương Nguyên, Ma Diễm trên người nó vào lúc này tựa như ngửi được mùi khí tức sinh linh mà trở nên hưng phấn vậy, không ngờ từ trong thể nội bùng phát ra ngọn lửa đen kịt, khiến cho nó trông giống như một đám mây đen...   

Nhưng cũng trong sát na đó, Phương Nguyên vẫn lao tới với khí thế không đổi, thân hình không dao động, một kiếm chém ra ngoài.   

Thần kinh của hắn kéo căng tới cực điểm, Kiếm Đạo cũng phát huy vô cùng tinh tế, một kiếm này trông đơn giản đến cực điểm, nhưng cũng nhanh đến cực điểm, kiếm quang vừa lóe lên, hắn đã vọt qua Ma Lang, tiếp tục xông về mảng lớn ma vật phía sau nó...   

Ầm ầm...   

Kiếm quang kia tựa hồ trở nên mạnh hơn, cuốn thẳng về phía trước, biến vô số ma vật thành bột mịn, phiêu tán biến mất...   

Mà con Ma Lang kia, thân hình đã sớm cứng ngắc, ngay cả Ma Diễm trên người nó cũng dập tắt.   

"Bành "   

Nó khựng lại một lúc mới ngã xuống, vậy mà bị chẻ thành hai nửa.   

Trong sát na còn lơ lửng giữa không trung kia, sinh mệnh lực của nó tựa như đã biến mất hoàn toàn, ngay cả sức vùng vẫy giãy chết cũng không có.   

Mà cùng lúc đó, ma ấn trên thân Phương Nguyên trong nháy mắt sáng lên một loại quang mang quỷ dị.   

Đáy mắt Phương Nguyên, tựa hồ cũng thêm ra một vòng huyết sắc nhàn nhạt.   

"Gào gào gào"...   

Theo sát sau lưng Ma Lang, ba, bốn con ma vật cũng chen chúc lao về phía Phương Nguyên, cơ hồ không cho phép hắn có chút thời gian thở dốc, ngay tại thời khắc lực mới đã hết, lực cũ chưa sinh, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy đau đầu, thế nhưng Phương Nguyên lúc này lại như biến thành người khác, lực lượng của hắn vậy mà như vô cùng vô tận, thậm chí so với thời điểm chém giết Ma Lang còn mạnh hơn mấy lần...   

Ngay sát na mấy con ma vật kia vọt tới, hắn liền đảo kiếm quay lại.   

Trong sát na đó, kiếm quang trở nên yêu dị khó tả, lực lượng tăng vọt, cường hoành vô biên, tạo cho người ta một loại cảm giác run rẩy từ trong tâm!   

Ba, bốn con ma vật kia, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, đã trực tiếp bị kiếm quang của hắn xé thành mảnh nhỏ.   

Sau đó, quang mang trên thân kiếm của Phương Nguyên càng thêm yêu dị, huyết sắc trong đáy mắt hắn cũng càng nồng.   

Dường như hắn cũng không cần nghỉ ngơi cùng phản ứng gì, tiếp tục vọt tới, kiếm thế cuồng mãnh, thế không thể đỡ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.