Chương trước
Chương sau
Ban nãy khi ở bên ngoài, đối mặt với nguy cơ có thể bị ma vật ăn tươi bất cứ lúc nào, cho dù Phương Nguyên có muốn xua đuổi ma tức hắc ám cũng không có sức lực ấy. Hiện tại tốt xấu gì hắn cũng có được một hoàn cảnh tương đối an toàn, thế là hắn lập tức vận chuyển huyền công, nỗ lực tập trung một chút pháp lực còn tồn tại trong cơ thể lại...   

Toàn lực vận chuyển pháp lực còn thừa lại, đánh đuổi ma tức hắc ám ra ngoài, như vậy hắn đã có thể khôi phục như thường!   

Ngay từ đầu phương pháp này là phương pháp khó khăn nhất, bởi vì vào lúc này, cho dù là thân thể hay kinh mạch hắn đều tràn ngập ma tức hắc ám vô biên vô tận, ngay cả pháp lực cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Lấy pháp lực yếu ớt nhất xua đuổi ma tức hắc ám khổng lồ trong cơ thể, đương nhiên cũng cật lực dị thường. Chẳng qua theo pháp lực của hắn dần dần vận chuyển, ma tức hắc ám bị đuổi ra ngoài cũng càng ngày càng nhiều, pháp lực dần dần mạnh mẽ hơn, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn!   

Đối với chuyện này, trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, cũng hết sức bình tĩnh trấn định, từ từ điều tức vận chuyển pháp lực.   

Một tia một đám pháp lực chậm rãi dạo chơi.   

Mỗi khi dạo chơi được một phân lại có một tia hắc khí bay ra từ trong thân thể hắn, có vẻ hơi quỷ dị.   



Chẳng qua mỗi lần đuổi ra được một tia hắc khí, nhục thể của hắn lại càng linh hoạt hơn một phần...   

Dần dần, thân thể cứng ngắc của Phương Nguyên đã chậm rãi khôi phục, quyền khống chế thân thể cũng lại trở về trong tay mình.   

Chỉ có điều ngay lúc Phương Nguyên đuổi hơn phân nửa ma tức hắc ám trong thân thể ra ngoài, dự định nhất cổ tác khí, triệt để khu trừ sạch sẽ bọn chúng, hắn chợt phát hiện một vấn đề. Sắc mặt hắn lập tức trở nên quỷ dị vô cùng, thậm chí là có chút kinh hoảng...   

"Không đúng... vì sao đám ma tức hắc ám này lại không thể xua đuổi được?"   



Trong lòng hắn có chút rối loạn, nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh lại, tiếp tục hành công.   

Nhưng rất nhanh hắn đã có thể xác định, đây không phải ảo giác của mình, một phần ma tức hắc ám cuối cùng này thật không cách nào xua đuổi được.   

Hiện tại trong thân thể hắn còn tồn tại số ít ma tức hắc ám, đều được giấu ở chỗ sâu nhất trong kinh mạch. Theo lý thuyết, chỉ cần Huyền Hoàng khí đi qua, ma tức hắc ám sẽ bị bức ra ngoài, tiêu tán bên ngoài thân thể. Nhưng vào thời điểm này Phương Nguyên lại kinh ngạc phát hiện, vậy mà bản thân mình không cách nào xua đuổi ma tức hắc ám này được. Một chút ma tức hắc ám còn lại như thể giòi trong xương, gắt gao bám chặt vào chỗ sâu trong kinh mạch của hắn, đuổi thế nào cũng không xong.   

Kinh khủng hơn là sau khi Phương Nguyên gặp phải cảnh như thế, hắn cổ động Huyền Hoàng khí, ý đồ muốn bức chúng nó ra khỏi thân thể. Nhưng chút ma tức hắc ám kia lại có thể thuận thế leo lên trên Huyền Hoàng khí, loáng thoáng còn hiển lộ ra dấu hiệu muốn dung hợp lại với Huyền Hoàng nhất mạch...   

"Gặp quỷ..."   

Đáy lòng Phương Nguyên kinh hoảng tới khó có thể hình dung.   

Hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vốn bao hàm tính toàn diện đặc biệt, có thể nói, phần lớn linh khí sát khí trên thế gian đều có khả năng bị hắn luyện hóa. Chuyện này cũng không kỳ quái. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ hiện tại thứ hắn sắp phải luyện hóa là ma tức hắc ám...   

Là ma tức hắc ám quỷ dị nhất trên thế gian!   

Nếu như ngay cả thứ đồ chơi bực này hắn cũng có thể luyện hóa được, tan vào trong pháp lực của mình, lúc đó liệu có hậu quả gì không?   

Cũng chính vì phát hiện ra vấn đề này, trên trán Phương Nguyên mới nhanh chóng túa đầy một lớp mồ hôi lạnh.   

Hiện tại hắn đã không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng hết toàn lực tinh luyện Huyền Hoàng khí của bản thân mình...   

Hắn hy vọng hắn có thể đề thăng Huyền Hoàng khí tới trình độ chí tinh chí thuần, sau đó thoát khỏi ma tức hắc ám kia. Lúc này hắn thà lưu lại ma tức hắc ám trong người, chờ khi rời khỏi Ma Tức hồ lại xử lý nó, cũng không muốn khiến đám ma tức hắc ám này tan vào trong Huyền Hoàng khí của bản thân mình. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ sau khi trong đầu hắn dâng lên ý nghĩ này, tất cả đã muộn, ma tức hắc ám kia đã hoàn toàn biến mất không thấy.   

Trong cơ thể Phương Nguyên trống rỗng, không còn có một chút bóng dáng của ma tức hắc ám.   

Chỉ có điều Phương Nguyên biết, ma tức hắc ám kia cũng không bị hắn đuổi ra ngoài, mà hoàn toàn dung hòa làm một với Huyền Hoàng khí của mình.   

Hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.   

Toàn bộ thân thể đều đã ngẩn ra, trong pháp lực của mình lại có được ma tức hắc ám, thế này là thế nào?   

Sau này nó sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào với mình?   

Đối với những câu hỏi này, hắn không hề biết đáp án, chỉ cảm thấy từng trận tuyệt vọng, còn có từng trận mê man...   

"A, sao ngươi lại khóc rồi?"   

Cũng ngay lúc Phương Nguyên đang ngẩn ra, đột nhiên hắn nghe được một giọng nói, giọng nói đột ngột hù hắn kinh hãi. Hắn vội vàng mở mắt vừa nhìn, lập tức thấy được trước mặt cách mình không tới một quyền, có một cái đầu nhỏ đang tò mò đánh giá bản thân mình. Lấy lại bình tĩnh, Phương Nguyên mới phát hiện đây là Lạc Phi Linh vừa chạy ra ngoài lúc này. Không biết nàng đã trở về từ lúc nào, vậy mà bản thân mình lại không hề phát hiện.   

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"   

Hắn vừa sợ vừa tức, vừa giận.   

"Ban nãy ta đã thấy hết!"   

Lạc Phi Linh nói một cách rất chắc chắn: "Rõ ràng vừa rồi ngươi đã sắp khóc..."   

"Nói hươu nói vượn!"   

Phương Nguyên chắc chắn ban nãy bản thân mình có chút uể oải thật, nhưng tuyệt đối không khóc. Chỉ có điều lúc này hắn cũng không muốn giải thích thêm gì. Chuyện này càng không thể để người khác biết, bởi vậy hắn chỉ hơi kinh ngạc nhìn Lạc Phi Linh: "Sao ngươi lại trở lại rồi?"   

"Ta bị lạc đường..."   

Lúc này đến phiên Lạc Phi Linh bất đắc dĩ, vẻ mặt cầu xin trả lời.   

"Này..."   

Phương Nguyên có chút thở dài bất đắc dĩ nói: "Cầu viện cũng có thể lạc đường, nên khóc là chúng đồng môn Thanh Dương tông chúng ta mới đúng..." Ban nãy khi ở bên ngoài, đối mặt với nguy cơ có thể bị ma vật ăn tươi bất cứ lúc nào, cho dù Phương Nguyên có muốn xua đuổi ma tức hắc ám cũng không có sức lực ấy. Hiện tại tốt xấu gì hắn cũng có được một hoàn cảnh tương đối an toàn, thế là hắn lập tức vận chuyển huyền công, nỗ lực tập trung một chút pháp lực còn tồn tại trong cơ thể lại...   

Toàn lực vận chuyển pháp lực còn thừa lại, đánh đuổi ma tức hắc ám ra ngoài, như vậy hắn đã có thể khôi phục như thường!   

Ngay từ đầu phương pháp này là phương pháp khó khăn nhất, bởi vì vào lúc này, cho dù là thân thể hay kinh mạch hắn đều tràn ngập ma tức hắc ám vô biên vô tận, ngay cả pháp lực cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Lấy pháp lực yếu ớt nhất xua đuổi ma tức hắc ám khổng lồ trong cơ thể, đương nhiên cũng cật lực dị thường. Chẳng qua theo pháp lực của hắn dần dần vận chuyển, ma tức hắc ám bị đuổi ra ngoài cũng càng ngày càng nhiều, pháp lực dần dần mạnh mẽ hơn, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn!   

Đối với chuyện này, trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, cũng hết sức bình tĩnh trấn định, từ từ điều tức vận chuyển pháp lực.   

Một tia một đám pháp lực chậm rãi dạo chơi.   

Mỗi khi dạo chơi được một phân lại có một tia hắc khí bay ra từ trong thân thể hắn, có vẻ hơi quỷ dị.   



Chẳng qua mỗi lần đuổi ra được một tia hắc khí, nhục thể của hắn lại càng linh hoạt hơn một phần...   

Dần dần, thân thể cứng ngắc của Phương Nguyên đã chậm rãi khôi phục, quyền khống chế thân thể cũng lại trở về trong tay mình.   

Chỉ có điều ngay lúc Phương Nguyên đuổi hơn phân nửa ma tức hắc ám trong thân thể ra ngoài, dự định nhất cổ tác khí, triệt để khu trừ sạch sẽ bọn chúng, hắn chợt phát hiện một vấn đề. Sắc mặt hắn lập tức trở nên quỷ dị vô cùng, thậm chí là có chút kinh hoảng...   

"Không đúng... vì sao đám ma tức hắc ám này lại không thể xua đuổi được?"   



Trong lòng hắn có chút rối loạn, nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh lại, tiếp tục hành công.   

Nhưng rất nhanh hắn đã có thể xác định, đây không phải ảo giác của mình, một phần ma tức hắc ám cuối cùng này thật không cách nào xua đuổi được.   

Hiện tại trong thân thể hắn còn tồn tại số ít ma tức hắc ám, đều được giấu ở chỗ sâu nhất trong kinh mạch. Theo lý thuyết, chỉ cần Huyền Hoàng khí đi qua, ma tức hắc ám sẽ bị bức ra ngoài, tiêu tán bên ngoài thân thể. Nhưng vào thời điểm này Phương Nguyên lại kinh ngạc phát hiện, vậy mà bản thân mình không cách nào xua đuổi ma tức hắc ám này được. Một chút ma tức hắc ám còn lại như thể giòi trong xương, gắt gao bám chặt vào chỗ sâu trong kinh mạch của hắn, đuổi thế nào cũng không xong.   

Kinh khủng hơn là sau khi Phương Nguyên gặp phải cảnh như thế, hắn cổ động Huyền Hoàng khí, ý đồ muốn bức chúng nó ra khỏi thân thể. Nhưng chút ma tức hắc ám kia lại có thể thuận thế leo lên trên Huyền Hoàng khí, loáng thoáng còn hiển lộ ra dấu hiệu muốn dung hợp lại với Huyền Hoàng nhất mạch...   

"Gặp quỷ..."   

Đáy lòng Phương Nguyên kinh hoảng tới khó có thể hình dung.   

Hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vốn bao hàm tính toàn diện đặc biệt, có thể nói, phần lớn linh khí sát khí trên thế gian đều có khả năng bị hắn luyện hóa. Chuyện này cũng không kỳ quái. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ hiện tại thứ hắn sắp phải luyện hóa là ma tức hắc ám...   

Là ma tức hắc ám quỷ dị nhất trên thế gian!   

Nếu như ngay cả thứ đồ chơi bực này hắn cũng có thể luyện hóa được, tan vào trong pháp lực của mình, lúc đó liệu có hậu quả gì không?   

Cũng chính vì phát hiện ra vấn đề này, trên trán Phương Nguyên mới nhanh chóng túa đầy một lớp mồ hôi lạnh.   

Hiện tại hắn đã không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng hết toàn lực tinh luyện Huyền Hoàng khí của bản thân mình...   

Hắn hy vọng hắn có thể đề thăng Huyền Hoàng khí tới trình độ chí tinh chí thuần, sau đó thoát khỏi ma tức hắc ám kia. Lúc này hắn thà lưu lại ma tức hắc ám trong người, chờ khi rời khỏi Ma Tức hồ lại xử lý nó, cũng không muốn khiến đám ma tức hắc ám này tan vào trong Huyền Hoàng khí của bản thân mình. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ sau khi trong đầu hắn dâng lên ý nghĩ này, tất cả đã muộn, ma tức hắc ám kia đã hoàn toàn biến mất không thấy.   

Trong cơ thể Phương Nguyên trống rỗng, không còn có một chút bóng dáng của ma tức hắc ám.   

Chỉ có điều Phương Nguyên biết, ma tức hắc ám kia cũng không bị hắn đuổi ra ngoài, mà hoàn toàn dung hòa làm một với Huyền Hoàng khí của mình.   

Hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.   

Toàn bộ thân thể đều đã ngẩn ra, trong pháp lực của mình lại có được ma tức hắc ám, thế này là thế nào?   

Sau này nó sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào với mình?   

Đối với những câu hỏi này, hắn không hề biết đáp án, chỉ cảm thấy từng trận tuyệt vọng, còn có từng trận mê man...   

"A, sao ngươi lại khóc rồi?"   

Cũng ngay lúc Phương Nguyên đang ngẩn ra, đột nhiên hắn nghe được một giọng nói, giọng nói đột ngột hù hắn kinh hãi. Hắn vội vàng mở mắt vừa nhìn, lập tức thấy được trước mặt cách mình không tới một quyền, có một cái đầu nhỏ đang tò mò đánh giá bản thân mình. Lấy lại bình tĩnh, Phương Nguyên mới phát hiện đây là Lạc Phi Linh vừa chạy ra ngoài lúc này. Không biết nàng đã trở về từ lúc nào, vậy mà bản thân mình lại không hề phát hiện.   

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"   

Hắn vừa sợ vừa tức, vừa giận.   

"Ban nãy ta đã thấy hết!"   

Lạc Phi Linh nói một cách rất chắc chắn: "Rõ ràng vừa rồi ngươi đã sắp khóc..."   

"Nói hươu nói vượn!"   

Phương Nguyên chắc chắn ban nãy bản thân mình có chút uể oải thật, nhưng tuyệt đối không khóc. Chỉ có điều lúc này hắn cũng không muốn giải thích thêm gì. Chuyện này càng không thể để người khác biết, bởi vậy hắn chỉ hơi kinh ngạc nhìn Lạc Phi Linh: "Sao ngươi lại trở lại rồi?"   

"Ta bị lạc đường..."   

Lúc này đến phiên Lạc Phi Linh bất đắc dĩ, vẻ mặt cầu xin trả lời.   

"Này..."   

Phương Nguyên có chút thở dài bất đắc dĩ nói: "Cầu viện cũng có thể lạc đường, nên khóc là chúng đồng môn Thanh Dương tông chúng ta mới đúng..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.