"Aiii, chỉ tiếc, tu vi ta quá thấp, nếu không dùng nó độn thổ một lần trăm ngàn dặm, chẳng phải là trực tiếp chạy ra ngoài rồi?"
Hắn vừa nghĩ vừa bò lên, không kịp lo phủi đi bụi đất trên áo bào, tiếp theo liền xông về phía trước.
Đạo phù triện này quá mức cổ xưa, linh lực còn sót lại trong đó, dùng một lần liền thiếu một lần, cũng không biết còn có thể cầm cự đến lúc hắn chạy ra khỏi khu vực ma tức Hắc Ám bao phủ hiểm ác này hay không, nhưng hiện cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể cầu nguyện nó có thể chống đỡ thêm một hồi...
"Meoooo..."
Trong lúc hắn đang co cẳng phi nước đại, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng kêu ồm ồm quỷ dị.
Mặc Diệc Hàn bị hù khẽ run rẩy, sau đó nắm chặt Độn Địa Phù, cảnh giác nhìn về phía trước, lập tức hắn liền sợ ngây người.
Ở trước mặt của hắn, trên một gò đất nhỏ, vậy mà có một con mèo đang ngồi xổm!
Đó là một con mèo béo tròn mập mạp, toàn thân trắng muốt, ánh mắt lại đen láy như bóng đêm.
Nó cứ như vậy ngồi xổm ở phía trên mô đất, mặt không thay đổi nhìn Mặc Diệc Hàn!
Trong thoáng chốc, mồ hôi lạnh của Mặc Diệc Hàn đều chảy ra, trong lòng hồ nghi tới cực điểm: " Bên trong Ma Tức hồ sao lại có mèo chứ?"
Nếu là một con Miêu Ma đã chết thì cũng thôi đi, nhưng trông con mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thien-nghich-dao/3683638/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.