Chương trước
Chương sau
Hoàng Kim Cửu Long Giản lơ lửng bên người, Lưu Mặc Chân chỉ lộ ra hai con mắt, lúc này trong mắt tràn đầy phẫn hận và cuồng bạo.   

Hắn lau máu trên cánh tay, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, dường như mãi đến lúc này hắn ta vẫn không muốn tiếp nhận sự thực vừa rồi chính mình bị một kiếm của Phương Nguyên chiến bại, không thể không dựa vào Cửu Long Giản bảo toàn tánh mạng. Khuất nhục và không cam lòng vô tận hợp thành cuồng nộ và căm hận khó có thể hình dung bằng lời trong tim hắn. Lúc này dường như hắn đã mất đi lý trí, lành lạnh quát lên: "Không cần phải lo được lo mất, lao ra ngoài, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau. Lẽ nào thiên kiêu Thần Tiêu phong chúng ta lại bị một đám tử Tiểu Trúc phong ngu xuẩn cản đường hay sao?"   

"Xông ra sao?"   

Ánh mắt mấy bóng đen kia cũng lạnh dần.   

"Lời Lưu sư huynh nói cũng không sai, chuyện cho tới bây giờ, chỉ còn nước liều lĩnh xông ra ngoài trở về bẩm báo cho Nghiêm Cơ sư huynh trước, chắc chắn hắn có cách. Cho dù hắn không có, chúng ta cũng có thể đi cầu đại sư huynh, chắc chắn lão nhân gia hắn sẽ có cách bảo vệ chúng ta. Huống chi lúc này bọn hắn cũng chỉ mới đoán được thân phận của chúng ta, chúng ta còn chưa lộ mặt, đợi sau này tranh cãi chúng ta cũng chưa chắc đã thua..."   

Vừa nghĩ tới đây, tinh thần của bọn hắn đã lạnh xuống, trên người pháp lực âm thầm ngưng tụ.   



Mà cảm ứng được sóng pháp lực trên người bọn hắn, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong mơ hồ có chút hỗn loạn lên...   

Đây cũng không phải là vì sợ hãi, mà là vì phẫn nộ...   

Chúng ta bị các ngươi đả thương nhiều người như vậy, vậy mà các ngươi lại có thể không tự bù đắp, còn muốn cứng rắn xông ra ngoài?   

Đám người này còn có chút tình đồng môn nào không?   



"Các ngươi... Lại có thể chết cũng không hối cải, nhất định muốn cá chết lưới rách sao?"   

Lúc này quả ớt nhỏ còn chưa tiêu độc, hành động cũng có chút bất tiện, thế nhưng cặp mắt lập tức đỏ lên.   

"Còn không mau tháo khăn trên mặt các ngươi xuống..."   

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đều xông lên, sôi nổi hét lớn.   

"Không cần, nếu bọn hắn che mặt vậy cứ để bọn hắn tiếp tục che đi..."   

Phương Nguyên chỉ hờ hững nói một câu nói, trên mặt vẫn không lộ vẻ gì. Ngược lại, khi nhìn đám đệ tử Thần Tiêu phong chó cùng rứt giậu, lại muốn liều lĩnh chạy đi, đáy mắt hắn như lướt qua vẻ hài lòng...   

Cùng lúc đó, Ma Ấn Kiếm trong tay hắn cũng như cảm ứng được cái gì, yêu ấn quỷ dị phát sáng lên.   

"Phương Nguyên, ngươi mới tu luyện vài năm cũng dám bừa bãi như thế?"   

Lúc này thật ra Phương Nguyên cũng chưa nói cái gì, cũng không biểu lộ ra suy nghĩ chân chính. Nhưng vào lúc này, thủ lĩnh bóng đen tay cầm Hoàng Kim Cửu Long Giản lại như đã bị hắn chọc giận, đột nhiên trầm giọng quát to, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên đã lộ ra vài phần điên cuồng: "Cho dù giết đệ tử Tiểu Trúc phong thì đã sao, chẳng qua chỉ là một đám đá lót đường, vào Ma Tức hồ cũng chỉ là tìm chết. Kể cả khi các ngươi đã đi tới đây, vận mệnh cũng chỉ tới ngần ấy, ta giết thì giết, lẽ nào ngươi còn cho rằng ngươi có thể lưu lại ta?"   

"Ha ha, ta lại cảm thấy may mắn, lão thiên cho ta cơ hội này, để ta thù mới hận cũ cùng tính một lượt với ngươi..."   

Trong tiếng quát chói tai, Hoàng Kim Cửu Long Giản lơ lửng bên cạnh hắn lóe lên quang mang rừng rực, khiến người chói mắt.   

Ầm ầm!   

Ngay lúc uy thế tích súc tới cực hạn, nó đột nhiên bộc phát, chín long ảnh bay thẳng ra, tàn nhẫn nhằm phía Phương Nguyên!   

"Lưu sư huynh tế khởi Hoàng Kim Cửu Long Giản, chúng ta cũng thừa cơ hội này xông ra ngoài..."   

Ngay lúc kim quang sáng lên, những bóng đen khác đồng thời quát khẽ, điên cuồng phóng ra ngoài!   

"Chúng ta không muốn khiến các ngươi bị thương, tốt nhất các ngươi nên tránh ra..."   

Đủ loại pháp thuật kinh người thậm chí là pháp bảo đều được tế ra, ầm ầm nghiền ép về phía trước!   

Không thể nghi ngờ, bọn hắn đã hạ quyết tâm tất phải lao ra.   

Nếu chúng đệ tử Tiểu Trúc phong còn tiến lên ngăn chặn, bọn hắn nhất định sẽ ra tay toàn lực không chút lưu tình!   

"Các ngươi... Các ngươi... Thân là đồng môn, các ngươi lại có thể ra tay nặng tới mức ấy?"   

Đệ tử Tiểu Trúc phong cũng lập tức kinh hãi, nhất thời vừa sợ vừa giận. Dù sao bọn hắn cũng đang phải đối mặt với đệ tử tiên môn cấp bậc luyện khí hàng đầu, chênh lệch thực lực giữa song phương quá lớn, nếu thật sự động thủ, sao bọn hắn có thể là đối thủ của đám người kia?   

"Đến lúc này còn nói cái gì mà đồng môn hay không đồng môn, nếu dám chặn đường, giế t chết bất luận tội..."   

Mà mấy bóng đen kia thì nhất thời khí thế hùng hồn, tàn nhẫn xông về phía trước.   

"Các ngươi đều tránh ra, ta tới là được rồi!"   

Mà thấy mấy bóng đen này nguyên một đám như muốn liều mạng, hung tính cực thịnh, Phương Nguyên cũng trầm trọng mở miệng.   

Những đệ tử Tiểu Trúc phong khác nghe thấy lời Phương Nguyên nói, gần như vô thức đồng thời lui về phía sau.   

Mà mấy bóng đen kia lại cảm thấy trong lòng cả kinh, không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi như vậy, bèn vội vàng muốn chạy trốn.   

"Làm như vậy là được rồi..."   

Giọng nói của Phương Nguyên rất nhỏ. Hắn nhìn Lưu Mặc Chân tế lên Hoàng Kim Cửu Long Giản xông về phía mình, lại nhìn đám hắc y vừa mừng vừa sợ liều mạng trốn ra phía ngoài, trong lòng than nhẹ. Sau đó hắn cầm ngược Ma Ấn Kiếm, đột nhiên xông ra ngoài...   

Chỉ một chốc, đáy mắt hắn lướt qua một vòng sát khí nồng đậm! Hoàng Kim Cửu Long Giản lơ lửng bên người, Lưu Mặc Chân chỉ lộ ra hai con mắt, lúc này trong mắt tràn đầy phẫn hận và cuồng bạo.   

Hắn lau máu trên cánh tay, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, dường như mãi đến lúc này hắn ta vẫn không muốn tiếp nhận sự thực vừa rồi chính mình bị một kiếm của Phương Nguyên chiến bại, không thể không dựa vào Cửu Long Giản bảo toàn tánh mạng. Khuất nhục và không cam lòng vô tận hợp thành cuồng nộ và căm hận khó có thể hình dung bằng lời trong tim hắn. Lúc này dường như hắn đã mất đi lý trí, lành lạnh quát lên: "Không cần phải lo được lo mất, lao ra ngoài, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau. Lẽ nào thiên kiêu Thần Tiêu phong chúng ta lại bị một đám tử Tiểu Trúc phong ngu xuẩn cản đường hay sao?"   

"Xông ra sao?"   

Ánh mắt mấy bóng đen kia cũng lạnh dần.   

"Lời Lưu sư huynh nói cũng không sai, chuyện cho tới bây giờ, chỉ còn nước liều lĩnh xông ra ngoài trở về bẩm báo cho Nghiêm Cơ sư huynh trước, chắc chắn hắn có cách. Cho dù hắn không có, chúng ta cũng có thể đi cầu đại sư huynh, chắc chắn lão nhân gia hắn sẽ có cách bảo vệ chúng ta. Huống chi lúc này bọn hắn cũng chỉ mới đoán được thân phận của chúng ta, chúng ta còn chưa lộ mặt, đợi sau này tranh cãi chúng ta cũng chưa chắc đã thua..."   

Vừa nghĩ tới đây, tinh thần của bọn hắn đã lạnh xuống, trên người pháp lực âm thầm ngưng tụ.   



Mà cảm ứng được sóng pháp lực trên người bọn hắn, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong mơ hồ có chút hỗn loạn lên...   

Đây cũng không phải là vì sợ hãi, mà là vì phẫn nộ...   

Chúng ta bị các ngươi đả thương nhiều người như vậy, vậy mà các ngươi lại có thể không tự bù đắp, còn muốn cứng rắn xông ra ngoài?   

Đám người này còn có chút tình đồng môn nào không?   



"Các ngươi... Lại có thể chết cũng không hối cải, nhất định muốn cá chết lưới rách sao?"   

Lúc này quả ớt nhỏ còn chưa tiêu độc, hành động cũng có chút bất tiện, thế nhưng cặp mắt lập tức đỏ lên.   

"Còn không mau tháo khăn trên mặt các ngươi xuống..."   

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đều xông lên, sôi nổi hét lớn.   

"Không cần, nếu bọn hắn che mặt vậy cứ để bọn hắn tiếp tục che đi..."   

Phương Nguyên chỉ hờ hững nói một câu nói, trên mặt vẫn không lộ vẻ gì. Ngược lại, khi nhìn đám đệ tử Thần Tiêu phong chó cùng rứt giậu, lại muốn liều lĩnh chạy đi, đáy mắt hắn như lướt qua vẻ hài lòng...   

Cùng lúc đó, Ma Ấn Kiếm trong tay hắn cũng như cảm ứng được cái gì, yêu ấn quỷ dị phát sáng lên.   

"Phương Nguyên, ngươi mới tu luyện vài năm cũng dám bừa bãi như thế?"   

Lúc này thật ra Phương Nguyên cũng chưa nói cái gì, cũng không biểu lộ ra suy nghĩ chân chính. Nhưng vào lúc này, thủ lĩnh bóng đen tay cầm Hoàng Kim Cửu Long Giản lại như đã bị hắn chọc giận, đột nhiên trầm giọng quát to, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên đã lộ ra vài phần điên cuồng: "Cho dù giết đệ tử Tiểu Trúc phong thì đã sao, chẳng qua chỉ là một đám đá lót đường, vào Ma Tức hồ cũng chỉ là tìm chết. Kể cả khi các ngươi đã đi tới đây, vận mệnh cũng chỉ tới ngần ấy, ta giết thì giết, lẽ nào ngươi còn cho rằng ngươi có thể lưu lại ta?"   

"Ha ha, ta lại cảm thấy may mắn, lão thiên cho ta cơ hội này, để ta thù mới hận cũ cùng tính một lượt với ngươi..."   

Trong tiếng quát chói tai, Hoàng Kim Cửu Long Giản lơ lửng bên cạnh hắn lóe lên quang mang rừng rực, khiến người chói mắt.   

Ầm ầm!   

Ngay lúc uy thế tích súc tới cực hạn, nó đột nhiên bộc phát, chín long ảnh bay thẳng ra, tàn nhẫn nhằm phía Phương Nguyên!   

"Lưu sư huynh tế khởi Hoàng Kim Cửu Long Giản, chúng ta cũng thừa cơ hội này xông ra ngoài..."   

Ngay lúc kim quang sáng lên, những bóng đen khác đồng thời quát khẽ, điên cuồng phóng ra ngoài!   

"Chúng ta không muốn khiến các ngươi bị thương, tốt nhất các ngươi nên tránh ra..."   

Đủ loại pháp thuật kinh người thậm chí là pháp bảo đều được tế ra, ầm ầm nghiền ép về phía trước!   

Không thể nghi ngờ, bọn hắn đã hạ quyết tâm tất phải lao ra.   

Nếu chúng đệ tử Tiểu Trúc phong còn tiến lên ngăn chặn, bọn hắn nhất định sẽ ra tay toàn lực không chút lưu tình!   

"Các ngươi... Các ngươi... Thân là đồng môn, các ngươi lại có thể ra tay nặng tới mức ấy?"   

Đệ tử Tiểu Trúc phong cũng lập tức kinh hãi, nhất thời vừa sợ vừa giận. Dù sao bọn hắn cũng đang phải đối mặt với đệ tử tiên môn cấp bậc luyện khí hàng đầu, chênh lệch thực lực giữa song phương quá lớn, nếu thật sự động thủ, sao bọn hắn có thể là đối thủ của đám người kia?   

"Đến lúc này còn nói cái gì mà đồng môn hay không đồng môn, nếu dám chặn đường, giế t chết bất luận tội..."   

Mà mấy bóng đen kia thì nhất thời khí thế hùng hồn, tàn nhẫn xông về phía trước.   

"Các ngươi đều tránh ra, ta tới là được rồi!"   

Mà thấy mấy bóng đen này nguyên một đám như muốn liều mạng, hung tính cực thịnh, Phương Nguyên cũng trầm trọng mở miệng.   

Những đệ tử Tiểu Trúc phong khác nghe thấy lời Phương Nguyên nói, gần như vô thức đồng thời lui về phía sau.   

Mà mấy bóng đen kia lại cảm thấy trong lòng cả kinh, không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi như vậy, bèn vội vàng muốn chạy trốn.   

"Làm như vậy là được rồi..."   

Giọng nói của Phương Nguyên rất nhỏ. Hắn nhìn Lưu Mặc Chân tế lên Hoàng Kim Cửu Long Giản xông về phía mình, lại nhìn đám hắc y vừa mừng vừa sợ liều mạng trốn ra phía ngoài, trong lòng than nhẹ. Sau đó hắn cầm ngược Ma Ấn Kiếm, đột nhiên xông ra ngoài...   

Chỉ một chốc, đáy mắt hắn lướt qua một vòng sát khí nồng đậm!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.