"Sau khi tu vi đột phá Luyện Khí tầng bảy, ta tiến bộ càng ngày càng chậm. Ta cần đại lượng tài nguyên, cũng cần đầu nhập một khoảng thời gian dài và tinh lực vào chuyện này. Tuy nhiên mặc dù ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, nhưng con đường tu hành đã sớm được thôi diễn minh bạch, cũng không cần bỏ quá nhiều tinh lực và thời gian vào. Thứ duy nhất ảnh hưởng đến tiến độ tu hành chính là tài nguyên, những gì tiên môn ban thưởng trước đó đều đã tiêu hao gần hết. Bây giờ cũng thật đúng lúc, tiên môn cũng thật là hào phóng, có những vật này thì tu vi không khó lại đề thăng nhất giai!"
Nhìn qua đủ loại tài nguyên ban thưởng, Phương Nguyên thật sự hài lòng.
Có những tài nguyên này, hắn sẽ không cần lo âu về việc tu hành ngày sau!
Ngoại trừ tài nguyên ban thưởng ra, tiên môn còn cho Phương Nguyên quyền lựa chọn một động phủ tùy ý tại Tiểu Trúc phong!
Nếu giảng từ phương diện này, đãi ngộ của Phương Nguyên đã thực sự ngang bằng với các chấp sự.
Ngoài ra, hắn còn có quyền đi đến Pháp Khí các, tùy tiện lựa chọn pháp bảo thượng giai, điều này cũng khiến cho người ta hâm mộ mười phần...
Về phần đủ loại đặc quyền khác, vậy thì lại càng nhiều, như là tùy ý ra vào Tàng Thư điện, tùy ý lật đọc 10 vạn điển tịch, thậm chí có thể mượn đọc một số bút ký tu hành của các trưởng lão, chấp sự. Điều này quả thực khiến cho Phương Nguyên tâm hoa nộ phóng, trực giác mách bảo rằng mình đã kiếm được một vố lớn...
Chỉ có điều, cũng có một sự việc khiến cho Phương Nguyên không kịp dự kiến, đó chính là việc định đoạt đối với vị trí chân truyền!
Hắn vốn cho rằng, tiên môn chắc chắn sẽ ban cho mình vị trí chân truyền, lấy đó để thể hiện ân đức sâu dày của mình.
Thế nhưng vượt ngoài ý liệu của hắn, trong tất cả khen thưởng đều không nhắc tới nửa chữ về vị trí chân truyền...
Đương nhiên, hắn cũng rất nhanh liền hiểu rõ nguyên nhân!
Bởi vì xếp hạng Công Đức Thạch Bích đã công bố ngoài dự liệu một lần vào ngày thứ ba.
Xếp hạng thứ nhất, đã không còn là Lệ Giang Hàn, mà là Phương Nguyên!
"Phương Nguyên, công đức 10,000!"
Chỉ có một danh tự trụi lủi và số lượng công đức, còn phía sau không viết rõ ràng hắn đã lấy được như thế nào.
Thế nhưng chỉ với một số lượng công đức như vậy cũng đã đủ để bỏ lại đồng môn ở xa xa phía sau. Ngay cả người xếp hạng thứ hai cũng cách Phương Nguyên tới hơn sáu ngàn công đức, đây căn bản là một con số không thể vượt qua. Cũng có thể nói, tiên môn đã dùng phương thức công bố Công Đức Thạch Bích như thế để đặt vững thân phận và địa vị của Phương Nguyên tại Tiểu Trúc phong, dụng ý trong đó đã vô cùng rõ ràng!
"Vì sao lại vô duyên vô cớ, bỗng dưng tăng lên công đức của hắn như vậy?"
"Chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn đánh bại tất cả đồng môn, cho nên tiên môn nhất định phải lựa chọn hắn làm chân truyền, lại lo lắng số lượng công đức của hắn không đủ, cho nên mới dùng loại phương pháp này để hắn có một cái cớ danh chính ngôn thuận trở thành chân truyền sao?"
"Ai, hiện tại nói những việc này thì có thể làm được gì, hắn vốn là người được trở thành chân truyền!"
Đệ tử tiên môn phổ thông không biết về sự tình Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cho nên có chút khó hiểu, còn một số đệ tử tiên môn tin tức linh thông thì ẩn ẩn đoán được cái gì đó, nhưng cũng không muốn nói phá ra, chỉ có thể thừa nhận sự thật này ở trong lòng...
Bởi vì hiện tại ở Tiểu Trúc phong, chỉ có thể do Phương Nguyên tới làm chân truyền!
Ngoại trừ hắn ra, đã không ai có tư cách nhận vị trí này...
Cho dù thế lực sau lưng bọn hắn đều không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể nắm lấy lỗ mũi mà nhận.
Tiên môn có quá nhiều quy củ và quy tắc ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng thứ cơ bản nhất vẫn là thứ nguyên thủy nhất: Thực lực!
"Phương Nguyên sư huynh có ở đó không? Năm vị sư đệ chúng ta ngưỡng mộ đã lâu, đặc biệt tới đây để bái phỏng..."
"Phương tiểu tiên trưởng ở đâu, tiểu nhân phụng mệnh gia chủ, đặc biệt kính mời tiên..."
"Phương sư tiên ở đâu, tại hạ đại biểu Trân Bảo các, đặc biệt đưa tới một phần lễ mọn..."
Lầu nhỏ của Phương Nguyên trong mấy ngày này đã biến thành một mảnh náo nhiệt, mỗi ngày đều có lượng lớn đồng môn và các nhân vật của tất cả tiên phường, tu chân thế gia đến đây bái phỏng. Phương Nguyên không quen biết ai, nhưng đối phương thì lại có vẻ rất là nhiệt tình, không chỉ đưa bái thiếp, người tới còn không hề đi tay không. Trong số những lễ vật này, thậm chí có không ít món đồ quý báu, điều này cũng làm cho Phương Nguyên rất là kinh hãi...
"Thì ra trong tiên môn, người có tiền lại nhiều như vậy a..."
Hắn cảm khái một hồi, sau đó nhã nhặn từ chối tất cả lễ vật.
Thu đồ vật liền thiếu nhân tình, thiếu nhân tình liền có nhân quả, đây cũng không phải là điều mà hắn thích.
Có điều sau khi phải tiếp quá nhiều người, hắn cũng có hơi chịu không nổi phiền phức, mỗi lần cự tuyệt một nhóm thì lại có một nhóm tới. Hắn đã mở miệng từ chối, nhưng đối phương vẫn cứ nhiệt tình đưa tới, làm cho Phương Nguyên có hơi không biết ứng phó thế nào. Vừa đúng lúc Tôn quản sự rảnh rỗi không có việc gì làm đến đây, Phương Nguyên liền để hắn thay mình cự tuyệt, sau đó bản thân thì ôm vài quyển kinh nghĩa chạy vào trong rừng trúc. Tôn quản sự rất là hưng phấn đáp ứng hắn!
Cứ như vậy đến khi đêm xuống, Phương Nguyên vừa về tới lầu nhỏ của mình thì liền triệt để sợ ngây người.
Trong lâu ngoài lâu ngập tràn đủ loại trọng lễ, thực sự khiến cho người ta hoa mắt...
"Ai nha, Phương sư đệ, hôm nay thật đúng là phát tài..."
Tôn quản sự đang vui vẻ tính kỹ sổ sách, khi nhìn thấy Phương Nguyên thì liền hưng phấn kêu lên.
Phương Nguyên vô lực vịn vịn cái trán: "Tôn sư huynh a, ta bảo ngươi nhã nhặn từ chối tất cả bọn hắn, sao ngươi lại thu hết như vậy?"
"Ai, ngươi còn không hiểu sao!"
Tôn quản sự tỏ vẻ từng trải vỗ vỗ bả vai của Phương Nguyên: "Tất cả đều thu và tất cả đều không thu, về đạo lý thật ra là cùng một dạng!" "Sau khi tu vi đột phá Luyện Khí tầng bảy, ta tiến bộ càng ngày càng chậm. Ta cần đại lượng tài nguyên, cũng cần đầu nhập một khoảng thời gian dài và tinh lực vào chuyện này. Tuy nhiên mặc dù ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, nhưng con đường tu hành đã sớm được thôi diễn minh bạch, cũng không cần bỏ quá nhiều tinh lực và thời gian vào. Thứ duy nhất ảnh hưởng đến tiến độ tu hành chính là tài nguyên, những gì tiên môn ban thưởng trước đó đều đã tiêu hao gần hết. Bây giờ cũng thật đúng lúc, tiên môn cũng thật là hào phóng, có những vật này thì tu vi không khó lại đề thăng nhất giai!"
Nhìn qua đủ loại tài nguyên ban thưởng, Phương Nguyên thật sự hài lòng.
Có những tài nguyên này, hắn sẽ không cần lo âu về việc tu hành ngày sau!
Ngoại trừ tài nguyên ban thưởng ra, tiên môn còn cho Phương Nguyên quyền lựa chọn một động phủ tùy ý tại Tiểu Trúc phong!
Nếu giảng từ phương diện này, đãi ngộ của Phương Nguyên đã thực sự ngang bằng với các chấp sự.
Ngoài ra, hắn còn có quyền đi đến Pháp Khí các, tùy tiện lựa chọn pháp bảo thượng giai, điều này cũng khiến cho người ta hâm mộ mười phần...
Về phần đủ loại đặc quyền khác, vậy thì lại càng nhiều, như là tùy ý ra vào Tàng Thư điện, tùy ý lật đọc 10 vạn điển tịch, thậm chí có thể mượn đọc một số bút ký tu hành của các trưởng lão, chấp sự. Điều này quả thực khiến cho Phương Nguyên tâm hoa nộ phóng, trực giác mách bảo rằng mình đã kiếm được một vố lớn...
Chỉ có điều, cũng có một sự việc khiến cho Phương Nguyên không kịp dự kiến, đó chính là việc định đoạt đối với vị trí chân truyền!
Hắn vốn cho rằng, tiên môn chắc chắn sẽ ban cho mình vị trí chân truyền, lấy đó để thể hiện ân đức sâu dày của mình.
Thế nhưng vượt ngoài ý liệu của hắn, trong tất cả khen thưởng đều không nhắc tới nửa chữ về vị trí chân truyền...
Đương nhiên, hắn cũng rất nhanh liền hiểu rõ nguyên nhân!
Bởi vì xếp hạng Công Đức Thạch Bích đã công bố ngoài dự liệu một lần vào ngày thứ ba.
Xếp hạng thứ nhất, đã không còn là Lệ Giang Hàn, mà là Phương Nguyên!
"Phương Nguyên, công đức 10,000!"
Chỉ có một danh tự trụi lủi và số lượng công đức, còn phía sau không viết rõ ràng hắn đã lấy được như thế nào.
Thế nhưng chỉ với một số lượng công đức như vậy cũng đã đủ để bỏ lại đồng môn ở xa xa phía sau. Ngay cả người xếp hạng thứ hai cũng cách Phương Nguyên tới hơn sáu ngàn công đức, đây căn bản là một con số không thể vượt qua. Cũng có thể nói, tiên môn đã dùng phương thức công bố Công Đức Thạch Bích như thế để đặt vững thân phận và địa vị của Phương Nguyên tại Tiểu Trúc phong, dụng ý trong đó đã vô cùng rõ ràng!
"Vì sao lại vô duyên vô cớ, bỗng dưng tăng lên công đức của hắn như vậy?"
"Chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn đánh bại tất cả đồng môn, cho nên tiên môn nhất định phải lựa chọn hắn làm chân truyền, lại lo lắng số lượng công đức của hắn không đủ, cho nên mới dùng loại phương pháp này để hắn có một cái cớ danh chính ngôn thuận trở thành chân truyền sao?"
"Ai, hiện tại nói những việc này thì có thể làm được gì, hắn vốn là người được trở thành chân truyền!"
Đệ tử tiên môn phổ thông không biết về sự tình Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cho nên có chút khó hiểu, còn một số đệ tử tiên môn tin tức linh thông thì ẩn ẩn đoán được cái gì đó, nhưng cũng không muốn nói phá ra, chỉ có thể thừa nhận sự thật này ở trong lòng...
Bởi vì hiện tại ở Tiểu Trúc phong, chỉ có thể do Phương Nguyên tới làm chân truyền!
Ngoại trừ hắn ra, đã không ai có tư cách nhận vị trí này...
Cho dù thế lực sau lưng bọn hắn đều không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể nắm lấy lỗ mũi mà nhận.
Tiên môn có quá nhiều quy củ và quy tắc ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng thứ cơ bản nhất vẫn là thứ nguyên thủy nhất: Thực lực!
"Phương Nguyên sư huynh có ở đó không? Năm vị sư đệ chúng ta ngưỡng mộ đã lâu, đặc biệt tới đây để bái phỏng..."
"Phương tiểu tiên trưởng ở đâu, tiểu nhân phụng mệnh gia chủ, đặc biệt kính mời tiên..."
"Phương sư tiên ở đâu, tại hạ đại biểu Trân Bảo các, đặc biệt đưa tới một phần lễ mọn..."
Lầu nhỏ của Phương Nguyên trong mấy ngày này đã biến thành một mảnh náo nhiệt, mỗi ngày đều có lượng lớn đồng môn và các nhân vật của tất cả tiên phường, tu chân thế gia đến đây bái phỏng. Phương Nguyên không quen biết ai, nhưng đối phương thì lại có vẻ rất là nhiệt tình, không chỉ đưa bái thiếp, người tới còn không hề đi tay không. Trong số những lễ vật này, thậm chí có không ít món đồ quý báu, điều này cũng làm cho Phương Nguyên rất là kinh hãi...
"Thì ra trong tiên môn, người có tiền lại nhiều như vậy a..."
Hắn cảm khái một hồi, sau đó nhã nhặn từ chối tất cả lễ vật.
Thu đồ vật liền thiếu nhân tình, thiếu nhân tình liền có nhân quả, đây cũng không phải là điều mà hắn thích.
Có điều sau khi phải tiếp quá nhiều người, hắn cũng có hơi chịu không nổi phiền phức, mỗi lần cự tuyệt một nhóm thì lại có một nhóm tới. Hắn đã mở miệng từ chối, nhưng đối phương vẫn cứ nhiệt tình đưa tới, làm cho Phương Nguyên có hơi không biết ứng phó thế nào. Vừa đúng lúc Tôn quản sự rảnh rỗi không có việc gì làm đến đây, Phương Nguyên liền để hắn thay mình cự tuyệt, sau đó bản thân thì ôm vài quyển kinh nghĩa chạy vào trong rừng trúc. Tôn quản sự rất là hưng phấn đáp ứng hắn!
Cứ như vậy đến khi đêm xuống, Phương Nguyên vừa về tới lầu nhỏ của mình thì liền triệt để sợ ngây người.
Trong lâu ngoài lâu ngập tràn đủ loại trọng lễ, thực sự khiến cho người ta hoa mắt...
"Ai nha, Phương sư đệ, hôm nay thật đúng là phát tài..."
Tôn quản sự đang vui vẻ tính kỹ sổ sách, khi nhìn thấy Phương Nguyên thì liền hưng phấn kêu lên.
Phương Nguyên vô lực vịn vịn cái trán: "Tôn sư huynh a, ta bảo ngươi nhã nhặn từ chối tất cả bọn hắn, sao ngươi lại thu hết như vậy?"
"Ai, ngươi còn không hiểu sao!"
Tôn quản sự tỏ vẻ từng trải vỗ vỗ bả vai của Phương Nguyên: "Tất cả đều thu và tất cả đều không thu, về đạo lý thật ra là cùng một dạng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]