Từ sau khi từ Thái Nhạc thành trở về, tính cách Kỳ Khiếu Phong đã thay đổi lớn, không còn có bộ dáng hòa khí nhìn thấy ai cũng mỉm cười, mà là âm trầm như là một tòa tượng đá. Cho dù bây giờ trong tiên môn đều đang đồn nói chuyện cười của hắn, hắn cũng giống như không nghe thấy vậy, cả ngày đều trầm mặc ít nói giống như là một tòa núi lửa tĩnh mịch nhiều năm. Tận đến giờ phút này, hắn đột nhiên ra kiếm, ba người khác thậm chí đều có chút không rõ đây là có chuyện gì, còn không có kịp phản ứng thì một kiếm này cũng đã bay vào trong sương mù tím...
Thời khắc này, hắn đang đối mặt với sương mù tím, ai cũng không có phát hiện trong mắt của hắn có một vòng âm trầm!
"Tử Khí Lưu Vân Quyết, Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật quả nhiên không hổ đều là truyền thừa tiên môn, rất nhiều chỗ kỳ diệu, nếu không phải cùng mấy vị đồng môn tu vi cao nhất này giao thủ, ta cũng không lĩnh ngộ được nhiều huyền cơ như vậy. Xem ra, sau này nếu có cơ hội phải lĩnh giáo thật nhiều hơn mới được, đây đều là trí tuệ, tâm huyết kết tinh của tiền nhân lưu lại, rất có ích lợi đối với việc khai ngộ..."
Phương Nguyên bị vây ở trong sương mù tím, thấy đám ba người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn ra tay huyền diệu, trong lòng rất có cảm xúc, lập tức không vội mà thoát vây đi ra, đang nhớ lại chỗ huyền diệu trong đó. Chợt vào lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thien-nghich-dao/3683536/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.