Sau khi nói xong câu kia, Phương Nguyên đã đột nhiên xuất kiếm!
Hắn vốn không cần nghe câu nói tiếp theo của Trần Hư, trong lòng đã hiểu rõ.
Đơn giản là một người trong lòng còn có oán niệm, cùng với mấy người trong lòng cũng có oán niệm khác liên hợp lại, thương lượng bố trí gì đó, muốn mượn tay mình phát tiết một chút bất mãn của bọn hắn, cũng tranh thủ một chút cơ hội cho bọn hắn mà thôi.
Phương Nguyên không muốn làm thanh kiếm trong tay bọn hắn, cũng không muốn mượn thế của bọn hắn, bởi vì dưới cái nhìn của Phương Nguyên, sự thương lượng của mấy người này cũng không khác gì chuyện trước đây Ngô Thanh muốn mình làm, còn có việc Tiểu Kiều nhường cơ hội cho mình.
Cho nên hắn ngay cả nghe cũng không muốn nghe, thậm chí còn cảm thấy có chút chán ghét!
"Bá..."
Một kiếm lướt tới, hóa thành một đạo tuyết quang, thẳng cuốn về phía Trần Hư đang ngồi xếp bằng!
Tại thời khắc này, sắc mặt Trần Hư trở nên có chút phẫn nộ: "Phương Nguyên sư đệ, ngươi kiêu ngạo tới độ ngay cả lời của chúng ta ngươi cũng không muốn nghe? Chúng ta có thành ý muốn giúp ngươi, nhưng ngươi lại trực tiếp xuất kiếm, không biết liệu ngươi có từng nghĩ tới, ngươi đã có chút... đánh giá cao thực lực của mình?"
Vừa nói chuyện, ống tay áo của hắn vừa mở ra, một tiếng ầm vang, quanh thân có tử khí lưu chuyển, hoa mắt đến cực điểm!
Tử khí kia cực kinh người, lại có thể ngưng luyện hơn pháp lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-thien-nghich-dao/3683532/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.