Giang Dữ Mặc dựa vào trên giường bệnh nâng lên, tóc bông xù đen nhánh dày nhiều, tóc cậu nhuyễn, ánh đèn trên đỉnh đầu rắc xuống, chiếu ra một vòng vầng sáng trên đỉnh đầu.
Nửa tháng gần đây thức ăn được cải thiện, trên người Giang Dữ Mặc có thêm chút thịt, cậu vẫn gầy, nhưng đã sẽ không gầy như ăn xin lang thang.
Da trắng thắng tuyết, cộng thêm nụ cười mềm mại không tì vết của cậu hiện tại, giống như một thiên thần đơn thuần ngây thơ.
"Ồ, việc này à." Giang Dữ Mặc nghiêng đầu, biểu cảm có chút bối rối, thực tế khóe mắt ngắm Cố Ngu cầm dao, gọt vỏ trái cây chậm hơn cả tốc độ của rùa, cậu không khỏi cười nhạo trong lòng, Cố Ngu anh cũng có hôm nay.
Nhưng cậu mặt ngoài vẫn là thích anh.
"Ừm, đó không quan trọng, dù sao tôi hiện tại rất thích anh trai." Giang Dữ Mặc gật gật đầu: "Anh trai cũng rất ưm."
Trong miệng Giang Dữ Mặc bị nhét vào một miếng táo nhỏ được ghim bằng tăm xỉa răng.
Phần lớn mặt của Cố Ngu đều bị khẩu trang che khuất, lộ ra mắt mày sắc bén, lời ít mà ý nhiều: "Ăn đi."
"Ừm ừm, anh trai thật là lợi hại, táo ngọt lắm."
Giang Dữ Mặc cười hạnh phúc, quanh thân tựa như bay bong bóng hình trái tim. Trong mắt cậu chỉ có Cố Ngu, đã hoàn toàn đắm chìm trong bể tình ngọt ngào rồi.
Từ Phi Diệu trái nhìn bạn tốt, phải nhìn Giang Dữ Mặc, chớp chớp mắt.
Lúc hắn còn đang suy nghĩ, A Ngu muốn theo đuổi Giang Dữ Mặc như thế nào, không ngờ người ta lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-ta-quy-chinh-toi-be-cong-nam-chinh-roi/4906625/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.