Lúc này, vừa hay Tằng Xán đi ra từ phòng tắm. Tuy anh ta là một họa sĩ, nhưng dáng người vạm vỡ, cao lớn và đầy nam tính, nửa người dưới quấn khăn tắm, cả người tỏa hơi nước đi ra, hai mắt tràn đầy tính công kích nhìn Tống Sư Yểu đang cầm con dao gọt hoa quả.
Anh ta mỉm cười đi tới: “Sao hả? Muốn gϊếŧ anh sao? Em có nỡ không? Em muốn đứa con trong bụng của chúng ta vừa chào đời đã không có ba à?”
Cũng chính vì lúc này Tống Sư Yểu đang mang thai nên cô mới có thể rời khỏi căn phòng này để đi lấy dao. Hai tay Tống Sư Yểu run rẩy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cho dù có cầm dao nhưng trông cũng không có tính công kích gì cả.
Tằng Xán vươn tay đè bàn tay đang cầm dao của cô xuống: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, anh mệt rồi, để anh ôm một cái nào.”
Tằng Xán ôm lấy Tống Sư Yểu, Tống Sư Yểu trông có vẻ rất nghe lời, buông tay xuống, bị anh ta ôm vào trong lòng.
Trong phòng livestream náo động, vô cùng thất vọng về Tống Sư Yểu.
/Cô ấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn nên đã từ bỏ rồi đúng không/
/Còn có thể thế nào được nữa? Chị gái cũng đã chết rồi/
/Chị chết rồi là có thể ở bên anh rể à? Quá buồn nôn/
/Còn có thai luôn rồi, buồn nôn chết đi được, tra nam tiện nữ, chị gái thật đáng thương/
/Tống Sư Yểu sao vậy? Tại sao lại không có chút ánh sáng nào hết vậy?/
/Không thể không nói, vẫn là Lương Kiều ngầu nhất, ngầu hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-quy-nay-toi-nhan/660043/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.