Ngay sau đó, đôi mắt sáng ngời kia lập tức dời sang chỗ khác như bị hoảng sợ, sau đó mới di chuyển lại gần, lúc này thần thái của đôi mắt ấy đã khác hẳn, ướŧ áŧ sáng ngời, vừa hân hoan vừa e thẹn, bớt một chút thành thục thường ngày, giống như một thiếu nữ đang yêu.
“Mặc dù cảm thấy Giang Bạch Kỳ không xứng với Yểu Yểu, nhưng trông cô ấy lại rất vui, tôi đành chấp nhận vậy!”
“Ánh mắt cô ấy ngọt ngào quá! Có người đàn ông nào chịu nổi chứ!”
Giang Bạch Kỳ cảm thấy dường như chân của mình bị lún xuống đất mấy centimet mất rồi. Anh kinh hoàng cúi đầu nhìn thì phát hiện chỉ là ảo giác mà thôi, đến khi ngẩng đầu lên, Tống Sư Yểu đã đi đến trước mặt anh, đôi mắt ấy vẫn chăm chú nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, Giang Bạch Kỳ nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt của cô, quả nhiên là tỏa sáng lấp lánh chứ không phải là một hạt bụi trần xám ngoét không ai thèm chú ý.
Cứ như thể đó là một người hoàn toàn khác, hết sức xa lạ.
Khi Tống Sư Yểu đi tới trước mặt Giang Bạch Kỳ, Minh Thù mới chú ý tới Giang Bạch Kỳ, thầm nghĩ quả nhiên Tống Sư Yểu đi tìm Giang Bạch Kỳ thật này!
Đang nghĩ vậy thì bờ vai bị vỗ một cái, Minh Thù hoảng sợ, ngoảnh đầu lại thì thấy là Thang Khải.
Quầng thâm trên mắt của Thang Khải đen thui, ánh mắt đờ đẫn trôi nổi: “Đang làm gì đấy?”
Minh Thù hoảng sợ: “Thầy Thang! Thầy Thang thầy bị sao vậy?”
Thang Khải: “À… Không có gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-quy-nay-toi-nhan/659994/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.