Sắc mặt Chu Thọ Sâm trắng bệch: “Không thể nào…”
“Mày tin hay không thì tùy mày, ông đây ngứa mắt mày lâu lắm rồi, còn giả vờ giả vịt hơn cả tao, thấy là ghét.” Người kia nói, sau đó chỉ huy học sinh đặc tuyển bên cạnh: “Nếu chính nó không đi thì nhờ tụi mày chịu vất vả ném nó ra khỏi trường đi.”
Cái gì? Mấy học sinh đặc tuyển bị chỉ huy sắc mặt rất khó coi, vẻ mặt giãy dụa kháng cự. Sao có thể làm như vậy được?
“Hửm?” Ánh mắt người kia vừa lạnh lùng vừa tràn đầy đe dọa lướt qua, họ lập tức giật mình, cuối cùng cũng giơ chân tiến lên.
“Thọ Sâm… Cậu đi đi.”
“Thọ Sâm… Cậu…”
Họ không tiện ra tay, hy vọng Chu Thọ Sâm có thể tự rời đi, vẻ mặt giãy dụa như thể đang nói bọn tôi cũng hết cách rồi.
Chu Thọ Sâm nhìn các bạn học ngày xưa từng cùng nhau chơi bóng cùng học tập. Mặc dù gia cảnh của anh rất nghèo khổ, nhưng từ nhỏ cha mẹ anh đã dạy anh phải làm một người chính trực dũng cảm thiện lương, anh đã cố gắng giúp đỡ toàn bộ học sinh nhờ cậy mình trong phạm vi khả năng của mình, cũng một phần là vì hy vọng sẽ có một người như vậy giúp đỡ mình khi mình bất lực.
Nhưng bây giờ, anh vẫn là người vào lúc bất lực không chờ được một bàn tay giúp đỡ, chẳng những không chờ được mà còn bị những người mình từng giúp đỡ phản bội, cười nhạo, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ áy náy này. Chẳng lẽ còn hy vọng mình có thể tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-quy-nay-toi-nhan/659989/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.