Giang Lạc quái lạ hỏi: “Cậu muốn mua phù của tôi hả?”
Cậu thật ra muốn hỏi “Tấm phù này của tôi bán được hả?” hơn.
Cát Chúc nhìn không rời mắt, “Tui, tui muốn mua, nhưng mà tui hổng có tiền……”
Giang Lạc: “……”
Lời Cát Chúc nói nghe rất chi là giống đang chơi Giang Lạc một vố, nhưng vẻ mặt của cậu ta lại nói rõ rằng không phải như vậy. Giang Lạc không bỏ qua bất cứ biểu tình nhỏ nào trên mặt cậu ta, nhẹ nhàng buông bút, cầm lấy tấm phù này.
Ánh mắt Cát Chúc đưa qua lại theo tấm phù này, sau khi Giang Lạc xác định vẻ mặt của cậu ta là thật hay giả, dứt khoát nhanh gọn mà đưa tấm phù này vào trong tay cậu ta, “Tặng cho cậu đó.”
Cát Chúc thụ sủng nhược kinh, “Tặng cho tui á hả?!”
Giang Lạc nhún nhún vai, “Ừm, cho cậu đó.”
Vật liệu để vẽ ra tấm phù này đều là đồ trên bàn, Giang Lạc thậm chí không tốn một tí ti sức nữa là, thứ có thể làm ra đơn giản như vậy, tặng ra ngoài đổi lấy một ân tình rất có giá trị.
Cát Chúc chân tay luống cuống, bưng lá phù cảm động nói: “Giang Lạc, tui có thể làm chân chạy vặt cho cậu, tuy tui hông có tiền, nhưng mà tui có thể giặt quần áo rửa bát đũa cho cậu, mấy cái việc này tui vô cùng có kinh nghiệm luôn á.”
Giang Lạc nhìn cậu ta một thân tiên phong đạo cốt*, lại nhìn Lục Hữu Nhất cả người tràn đầy mùi kẻ có tiền cách đó không xa, không khỏi cảm thán thế gian rực rỡ muôn màu cỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-mong-muon-song-cho-chet-nay/224726/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.