Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thời Diệp Chi Bình
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Thư Mông đứng im thin thít trên sàn đợi chốc lát, phát hiện không có gì lạ mới khẽ khàng bay lên tủ đầu giường, nương ánh sáng mong manh quan sát người trên giường.
Nguyên Triết nằm nghiêng hướng mặt về cửa sổ, vừa lúc quay lưng với cửa phòng. Mà cái điện thoại Thư Mông thèm đã lâu lúc này đang đặt ngay trên tủ trước mặt cô, giơ tay là có thể với tới.
Thư Mông thử dùng móng vuốt ấn màn hình một cái. Rất nhanh, màn hình đen thui hắt lên tia sáng mỏng manh. Cô theo bản năng liếc thoáng qua Nguyên Triết, sợ anh bị chút ánh sáng này ảnh hưởng, thật may là không.
Qua mấy giây cũng không thấy đối phương phản ứng gì, cô liền yên tâm tiếp tục xem màn hình, vẽ chữ "Z" mà mình nhìn lỏm Nguyên Triết vẽ trong phòng bếp. Cho đến khi chính thức vào được giao diện, Thư Mông nhịn không được reo lên "yess" trong lòng.
Nhìn vào giao diện di động, có thể thấy được điện thoại giống hệt con người anh, không hợp tuổi. Bên trong căn bản chẳng có trò chơi hay phần mềm giải trí thịnh hành, chỉ có vài phần mềm cô xem không hiểu và công cụ thường dùng.
Có điều bây giờ không phải lúc tham khảo mấy vấn đề này, Thư Mông trực tiếp tìm trình duyệt rồi nhấn vào. Dẫu đã nghĩ kỹ xem lên được mạng sẽ tra cái gì, nhưng khi vào được thật rồi, cô lại thấy hoang mang. Nói cách khác, cô có thể tra được gì thật sao? Siêu nghi ngờ luôn đó.
Vấn đề gõ vào trước hết là: Biến thành vẹt thì phải làm sao?
Kết quả lục được một đống tiểu thuyết xuyên vẹt, phía dưới còn có người hỏi: "Nếu có một con vẹt nói với bạn nó bị biến thành vẹt, cứu cứu nó! Bạn sẽ làm gì?"
Thế là bình luận bên dưới đều mang thái độ đùa giỡn. Cái gì mà nộp nó lên quốc gia, hoặc làm lơ nó, hỏi mật mã thẻ ngân hàng linh tinh —— Được thôi, cô biết vấn đề này nhìn rất ngu mà.
Cô xóa dòng chữ trong khung tìm kiếm, thay một vấn đề khác: Nguyên nhân người biến thành chim là gì?
Kết quả Thư Mông tìm được một cách nói dân gian không biết đến từ đâu, nói là người chết rồi sẽ hóa thành chim bay về bên người thân của mình.
Chẳng lẽ cô chết thật rồi? Là cô đã mất mạng khi vô thức, cho nên mới biến thành chim?
Nói thật nguyên nhân này không phải Thư Mông chưa từng nghĩ qua, dù sao cô cũng đọc tiểu thuyết xuyên không xuyên sách quá nhiều rồi. Những người xuyên qua kiểu này hoặc là bản thân gặp tai nạn nghiêm trọng, hoặc mắc bệnh nan y, sau khi mất mạng xuyên qua dị giới. Không nữa thì làm ra chuyện trời đánh gì đó, rồi bị cái gọi là thần hay hệ thống của nền văn minh cao cấp kéo đi.
Song Thư Mông thấy mình không giống cái nào hết.
Ký ức trước khi xuyên qua đã rất mơ hồ với cô. Cô chỉ nhớ rõ hôm đó làm việc cả ngày vô cùng mệt mỏi. Cho nên hình như sau khi giải quyết bữa cơm qua loa, thì rửa mặt sạch sẽ nằm vào ổ chăn như thường ngày, đắm chìm trong thế giới truyện.
Ngày đó vì truyện đang theo không cập nhật chương mới, cô đành chán chường click mở một bộ trên bảng xếp hạng. Đây là một quyển tiểu thuyết khuôn sáo cũ rích: Nam nữ chính dây dưa từ vườn trường đến khi trưởng thành vào đời, cuối cùng là HE.
Nam chính phú nhị đại trong đó không quá giống hình tượng tổng tài bá đạo thường gặp, ngược lại giống lốp xe dự phòng hơn. Người nữ chính thích ban đầu chẳng phải nam chính, mà là "bạch nguyệt quang" trong lòng. Tuy qua miêu tả của tác giả thấy được bạch nguyệt quang còn tuyệt hơn nam chính, nhưng điều này vẫn khiến Thư Mông - người quen đọc ngọt sủng phải câm nín với áng văn này.
Cũng vì ôm tâm lý thôi thì xem đến cuối, miễn bỏ truyện giữa chừng kéo thấp tỷ lệ đặt mua truyện, Thư Mông mới chống chọi cơn buồn ngủ tu cho hết. Lúc xem xong cô theo bản năng liếc thời gian trên điện thoại, đã qua 0 giờ.
Để ngày mai có thể dậy sớm đi làm, cô dứt khoát tắt điện thoại... Sau đó hẳn là ngủ chứ nhỉ? Mà ấy, hay là có tai họa gì ập đến lúc bản thân cô không biết, để rồi mất mạng ngay lúc ngủ, sau đó xuyên vào tiểu thuyết?
Song hiện tại những chuyện này chưa thể giải thích được, thế nên Thư Mông yên lặng suy nghĩ trong lòng chốc lát, rồi tiếp tục tập trung vào điện thoại.
Không nghĩ tới lúc này, Nguyên Triết trên giường đột nhiên trở mình. Tiếng động làm Thư Mông sợ đến mức hỏa tốc ấn nút khóa bên di động, bay nhanh trốn xuống sàn, căng chặt không dám cử động.
Cô nín thở ngưng thần chừng hai phút, không nghe thấy anh có động tĩnh gì nữa, bấy giờ lá gan mới hơi phình to, lặng lẽ bay về tủ đầu giường.
Chỉ thấy tư thế nằm nghiêng ban đầu của Nguyên Triết đã biến thành nằm ngửa, có điều ngủ vẫn khá sâu, hô hấp thực nhẹ và chậm. Giống như không phải bừng tỉnh, chỉ là xoay người bình thường thôi.
Lúc này trái tim treo cao vót của Thư Mông mới chậm rãi rơi về. Cô do dự nhìn điện thoại. Có nên tiếp tục tra những thứ vô nghĩa đó không? Chẳng biết sao chợt nhớ ra vừa rồi vội vàng ấn tắt còn chưa kịp xóa lịch sử tìm kiếm. Nếu bị Nguyên Triết thấy, đó mới là siêu phiền toái.
Vì thế cô vừa quan sát động tĩnh Nguyên Triết, vừa dùng móng vuốt vẽ khóa mở màn hình lần nữa.
Nếu phương diện này không tìm được manh mối nào, cô quyết định thử suy nghĩ theo một hướng khác. Thư Mông nhớ ngày đó ở nhà ông nội Nguyên Triết, khi vừa biết mình xuyên vào đây đã ghi nhớ ngày tháng, là ngày 8 tháng 4. Vì thế theo bản năng gõ vào thanh tìm kiếm.
Công cụ tìm kiếm cho ra đáp án rất nhanh. Ngày 8 tháng 4 hàng năm là ngày quốc tế bảo vệ động vật quý hiếm. Trừ đó ra, đều là những điều linh tinh không giá trị.
[*Theo Baidu: Trừ Trung Quốc, không có nước nào có thông tin về ngày này. Nên ngày 8 tháng 4 là ngày bảo vệ động vật quý hiếm hàng nằm có thể là thông tin bịa đặt.]
Nhưng cơ thể cô bây giờ cũng không được coi là động vật gì quý hiếm. Nếu cô nhớ không lầm thì con vẹt nữ chính Tần Ti Vũ mua nhầm kia mới quý. Cho nên ngày này chẳng liên quan gì đến cô nhỉ?
Vậy rốt cuộc tại sao cô lại xuyên sách ngày 8 tháng 4? Hay là ngày này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là vừa khéo?
Không tìm được đáp án trên mạng, Thư Mông mất mát xóa lịch sử tìm kiếm, trả điện thoại về dáng vẻ ban đầu. Cô yên lặng quay đầu nhìn Nguyên Triết đang ngủ yên, im ỉm bay khỏi phòng.
Sau một phút cô rời đi, Nguyên Triết đang ngủ bỗng nhiên mở mắt. Đôi mắt tỉnh táo nhìn di động đầu tủ chốc lát, rồi nhắm lại lần nữa.
***
Sáng sớm hôm sau, Thư Mông còn chưa tỉnh do phi vụ lúc nửa đêm khiến cho không đủ giấc, thì Nguyên Triết đã ăn xong bữa sáng như mọi ngày.
Nhưng khác bình thường là hôm nay anh không ra cửa, đổi đồ ăn nước uống cho Thư Mông liền lên lầu hai, có vẻ muốn làm việc tại nhà.
Cả đêm Thư Mông không thể tra được manh mối hữu dụng nào, trong lòng chẳng mấy dễ chịu nên cứ thế ngủ nướng. Mãi đến khi cảm giác đói khát không chịu nổi mới từ từ tỉnh dậy.
Cô tự giác bay vào nhà vệ sinh đi WC. Dùng đầu mở vòi rửa tay, rửa mặt súc miệng, rồi bay về lồng sắt ăn món cơm sáng bao ngày như một.
Sống đời vẹt mấy ngày, Thư Mông gần như đã quen phương thức hoạt động trong nhà của nó. Không còn mới lạ, vụng về như hồi đầu nữa, thậm chí còn dùng được cơ thể làm vài động tác nhỏ.
Nhưng đó cũng chẳng phải tin tốt gì với Thư Mông. Bởi vì điều này nghĩa là cô đang dần chuyển hóa thành một con vẹt bình thường... Nếu cứ vậy mãi, dù một ngày nào đó cô có thể khôi phục cơ thể con người thật, liệu cô có lại khó thích ứng nữa chăng?
Suy nghĩ miên man chốc lát, Thư Mông bay lên lan can lầu hai. Nguyên Triết đang dùng máy tính trong phòng làm việc trong suốt. Tuy từ góc độ này không rõ cụ thể anh đang làm gì, nhưng hẳn là liên quan đến phòng làm việc sắp hoàn công của anh.
Cô nhìn người nọ qua tấm thủy tinh, nghĩ nếu đối phương biết cô không phải là một con vẹt bình thường, mà có linh hồn con người thì sẽ thế nào? Giống hôm qua cô tra được trên mạng, xem cô như đang pha trò, hay chọn thái độ nghiêm túc với khoa học nộp cô lên phòng thí nghiệm?
Có thể hay không, trong khoảng thời gian ở chung này, anh coi cô như người nhà mà sinh ra cảm xúc muốn giữ cô lại?
Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu, song đồng thời cô cũng nhớ đến một thành ngữ —— "Diệp Công thích rồng". Diệp Công thích rồng là thế, nhưng khi rồng thật sự đứng trước mặt ông, ông lại sợ tới mức cầu xin nó đi. Dù người nuôi coi thú cưng như bạn bè, người thân của mình, nhưng có một ngày đột nhiên phát hiện thú nuôi rất có thể là con người, hoặc có chỉ số thông minh và tư duy không thua gì bản thân, hẳn là sẽ sợ nhiều hơn vui nhỉ?
...
Trong khi Thư Mông đứng trên lan can như một bức tượng chim, Nguyên Triết đang ở phòng làm việc xem video theo dõi đêm qua trên máy tính.
Anh luôn ngủ không sâu. Đêm qua anh vốn đã ngủ, nhưng khi xoay người lại bị chút ánh sáng mỏng manh chiếu vào, liền lặng yên tỉnh giấc.
Bởi vì trước đó đã chuẩn bị tâm lý là những chuyện khác thường trong nhà có khả năng liên quan tới Manh Manh, nên lúc ấy hơi ghé mắt qua xem cũng không quá mức ngạc nhiên.
Vẹt nhỏ không biết lẻn vào phòng ngủ anh từ bao giờ, đang nghiêm túc dùng móng vuốt mở di động. Quan trọng nhất là, khóa vẽ cũng bị mở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.