Tác giả: Thời Diệp Chi Bình Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu Tần Ti Vũ nhiệt tình lại vui mừng chào hỏi xong, liền mau chân đến trước mặt Nguyên Triết: "Đàn anh cũng ra ngoài đi dạo tiêu cơm ạ?" Nguyên Triết thấy cô nàng nhưng cũng không lộ bất cứ vẻ mặt gì, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng. Thư Mông ngược lại tò mò đánh giá nữ chính. Đến thế giới này càng lâu, những ký ức về tình tiết tiểu thuyết ngày càng phai dần. Hơn nữa hiện tại cô là một con vẹt, không có khả năng viết lại hay lật lại những thứ mình nhớ, chỉ có thể cất trong não, cho nên không nhớ chi tiết là chuyện bình thường. Gần đây lại vì suốt ngày nghĩ xem làm sao trộm được di động Nguyên Triết dùng ké, căn bản không để tâm cốt truyện đã tới đâu. Bây giờ gặp được Tần Ti Vũ ở công viên, cô mới hồi ức một phần của quyển tiểu thuyết này. Trong truyện, Tần Ti Vũ cũng vì thấy Nguyên Triết nuôi anh vũ, còn tốt với nó hơn cả mình, nên mới nghĩ ra cách gián tiếp: nuôi một con vẹt làm thân. Dựa theo định luật "nữ chính đi đâu cũng gặp được người mình muốn gặp", thế là cô nàng đã gặp Nguyên Triết tại công viên gần nhà. Sau đó cô nàng nhân danh nuôi vẹt để hỏi thăm bạch nguyệt quang những vấn đề trong việc nuôi dạy chúng. Chẳng qua Nguyên Triết dường như chả có gì để dạy, rồi sau đó nữa Hứa Hạo Nhiên cũng lên sàn. Tình tiết cụ thể Thư Mông thực sự không rõ lắm, nhưng có vẻ xảy ra chuyện gì đó, cuối cùng Tần Ti Vũ phải từ bỏ việc nuôi anh vũ. ... Bên này Thư Mông đắm chìm vào thế giới của mình, bên kia Tần Ti Vũ không hề bị thái độ xa cách của Nguyên Triết làm lùi bước, dứt khoát chuyển đề tài sang thú nuôi: "Đàn anh xem, em cũng nuôi một chú vẹt này." Nói rồi, cô nàng hứng thú bừng bừng nâng lên vẹt xanh trong tay. Con vẹt này nhỏ hơn Thư Mông chút xíu, vừa nhìn đã biết vẹt thầy tu. Trông tuổi cũng không lớn, hẳn là mới sinh không lâu, vậy nên lông chim mới không dày dặn. Trên cổ chân nó cũng có đoạn dây giống Thư Mông, thoạt nhìn là dụng cụ Tần Ti Tũ học Nguyên Triết mua. Nguyên Triết nghe cô nàng nói, ánh mắt cũng rơi trên chú vẹt đó. Anh trầm mặc đánh giá vài giây như là muốn nói gì, lại thấy vẹt thầy vu đứng trên tay Tần Ti Vũ bỗng bài ra một đống chất lỏng. "Ối!" Tần Ti Vũ cảm giác trên tay có thứ gì nhớp nhớp mới chuyển mắt qua, phát hiện vẹt nhà mình làm chuyện tốt, nhịn không được thấp giọng hét lên. Thư Mông bị tiếng cô nàng dọa giật cả mình. Vẹt thầy tu bị cô nàng trong lúc tức nghẹn run tay, thiếu chút rớt xuống đất. May mà bay lên kịp, mới an toàn đậu trên mặt đất. Có điều anh vũ xanh lục kia làm xong chuyện xấu mà vẻ mặt vô cùng vô tội, hiển nhiên không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Lại xem Tần Ti Vũ, lúc này đang tức ói máu móc một cái khăn giấy từ túi liều mạng chà lau. Thật ra nuôi vẹt, chuyện nó bài tiết thường xuyên là một trong những điều phiền toái. Trừ khi nó học được cách đi WC mới có thể khá lên chút. Nhưng Tần Ti Vũ vốn vì Nguyên Triết mới mua vẹt. Đã không có kinh nghiệm, nuôi cũng không dụng tâm, còn xem nó như một ván cầu, đương nhiên không có bao nhiêu kiên nhẫn. Vẹt không học được tự hạn chế bài tiết, cô nàng càng thêm bực bội. Càng bực bội, càng không thể bình tĩnh dạy nó. Cho nên một màn này cũng không có gì lạ. Tần Ti Vũ thầm ảo não. Cô thật sự không nghĩ tới sẽ mất mặt như thế trước người trong lòng. Vẹt thầy tu đi loạn trong nhà cũng thôi đi, nay ra cửa cũng làm bậy trên người cô, thật là sắp quá sức chịu đựng. Thật vất vả lau khô tay, cô nàng vẫn thấy ghê tởm vô cùng. Lại móc trong túi một tờ khăn ướt nữa lau đi lau lại mấy lần, ném vào thùng rác rồi mới tính xong việc. Nguyên Triết trầm mặc nhìn hết thảy, chưa nói một chữ, chỉ bế Thư Mông để trong tay xoa xoa lông vũ lên lưng cô. Mấy ngày qua Thư Mông đã quen với động tác của chủ nhân, cũng nhớ mình là một con chim, liền ngoan ngoãn ngốc trong lòng bàn tay anh. Tần Ti Vũ cau mày liếc con vẹt trên đất, nghĩ nghĩ rồi vẫn ôm nó lên. "Đàn anh." Tần Ti Vũ làm xong hết thảy, theo bản năng đứng xa Nguyên Triết một chút, bởi vì cô luôn cảm thấy trên người mình có mùi phân chim: "Vẹt của anh có thế này không ạ?" Tầm mắt Nguyên Triết dừng trên người cô nàng một giây ngắn ngủi: "Không phải. Manh Manh tự biết đi WC." "Đàn anh huấn luyện kiểu gì vậy ạ?" Tần Ti Vũ vốn định giơ tay vén tóc, lại nhớ tới xúc cảm trên tay liền tức khắc thả về: "Em dạy bao nhiêu lần cũng không được." "Tự nhóc biết đi." Lời Nguyên Triết nói là thật. Ngày đầu tiên về nhà đã tự mình vào buồng vệ sinh, dùng bồn cầu, còn không cho người khác nhìn —— Anh căn bản chẳng cần dạy nó thế nào. Tần Ti Vũ lại cảm thấy anh không muốn giao lưu với mình, nếu không cũng không lấy cớ như thế. Nào có thú cưng không cần dạy đã tự biết đi? Trong lúc nhất thời cô nàng không khỏi có chút khổ sở. Nhớ tới dù là thời học sinh hay hiện giờ, đàn anh Nguyên Triết dường như trước nay đều không mấy hứng thú với cô, luôn xa cách như vậy. Nhưng cô nàng ngay tức thì cố gắng an ủi bản thân. Người ưu tú như đàn anh, nếu không tranh thủ hiện tại anh còn độc thân, đợi sau này sẽ không còn cơ hội nữa. "Đàn anh Nguyên, em..." Tần Ti Vũ đang muốn nói gì đó, sau lưng lại truyền đến giọng nói quen thuộc: "Ti Vũ?" ... Cuộc họp thường niên lần trước Tần Ti Vũ đã biết nam chính Hứa Hạo Nhiên là một trong những đổng sự công ty GU, mới đầu còn sinh hiểu lầm không hay với anh chàng. Sau đó tuy cũng miễn cưỡng hiểu rõ dưới lời giải thích của Hứa Hạo Nhiên, nhưng trong công ty vẫn luôn cố tình tránh anh. Điều này làm Hứa Hạo Nhiên buồn bực không thôi. Đặc biệt khi anh nghe nói Tần Ti Vũ tâm sự với đồng nghiệp mình mua vẹt nuôi thì còn tức hơn nữa. Đây rõ ràng vì Nguyên Triết nuôi anh vũ nên Tần Ti Vũ mới nuôi. Nhưng từ trước tới nay trước mặt Tần Ti Vũ, anh chưa từng hung hăng nổi. Có khả năng vì ngày trước bắt nạt Tần Ti Vũ, đã bị ánh mắt cô làm cho đau đớn, cho nên anh mới không hy vọng đối phương sẽ toát ra vẻ mặt thất vọng đó lần hai. Mấy năm trước chưa chín chắn anh đã từng tỏ tình với Tần Ti Vũ, nhưng câu trả lời của đối phương là từ chối. Có điều anh không dễ dàng từ bỏ, vẫn luôn yên lặng ở gần cô, vì cô che mưa chắn gió. Hứa Hạo Nhiên tin rằng một ngày nào đó mình sẽ đả động trái tim Tần Ti Vũ, nhưng anh không nghĩ tới nam thần Nguyên Triết bạch nguyệt quang trong lòng cô còn có thể xuất hiện trong thế giới của họ, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Tần Ti Vũ. Đang lúc anh buồn rầu lái xe ngang qua thì tinh mắt phát hiện Tần Ti Vũ đến công viên, tức khắc vứt hết cảm xúc tiêu cực sau đầu, tìm một vị trí đỗ xem rồi đuổi theo. Ai biết chờ anh thấy bóng dáng Tần Ti Vũ gọi tên cô, giây tiếp theo đã phát hiện đứng trước cô một mét còn có Nguyên Triết. "Hạo Nhiên? Sao cậu lại ở đây?" Suy nghĩ Tần Ti Vũ bị chặn ngang, ngạc nhiên nhìn người tới. "Tớ, lái xe ngang qua thì thấy cậu." Hứa Hạo Nhiên sợ cô hiểu lầm mình bám đuôi, bèn giải thích. Tần Ti Vũ nhất thời cũng không nghĩ nhiều, nghe xong đáp án liền gật đầu: "Tớ ăn tối xong nên ra đây đi dạo." "Đàn anh Nguyên Triết thì sao? Cũng vừa khéo tới đi dạo sao?" Hứa Hạo Nhiên chuyển tầm mắt sang Nguyên Triết. Người sau trừ lúc anh chàng xuất hiện mới nhìn một cái, sau đó suốt thời gian đều chăm chú với vẹt nhỏ nhà mình. Nguyên Triết nhéo nhéo cổ Thư Mông, thả cô lại bả vai: "Đi ngang qua thôi." Thư Mông nghe giọng điệu của anh, cảm thấy sau này chắc anh sẽ không tới đây nữa đâu, dường như anh rất không thích tiếp xúc với họ. Cơ mà lúc ở nhà với cô rõ ràng bình thường lắm mà ta? Rốt cuộc là vì sao? Tần Ti Vũ tự nhiên cũng nghe ra ý trong lời Hứa Hạo Nhiên, bất mãn nhăn mặt: "Cậu tìm tớ có chuyện gì?" "Tớ..." Hứa Hạo Nhiên nào có chuyện gì. Anh chỉ thấy ban ngày ở công ty Tần Ti Vũ luôn tránh mình, bây giờ đúng lúc đụng phải nên muốn gặp cô thôi. Tần Ti Vũ thấy anh chàng không nói nên lời, cũng đại khái đoán được. Dù sao tấm lòng của đối phương không phải ngày một ngày hai, nhưng bất kể quá khứ hay hiện tại, cô đều ngưỡng mộ mỗi đàn anh Nguyên Triết. Đối với Hứa Hạo Nhiên, nhiều nhất cũng chỉ tính như bạn bè. "Tớ còn có việc muốn hỏi anh Nguyên, cậu..." Cô nàng còn chưa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên đã vội nói: "Có chuyện gì? Cậu hỏi tớ cũng được mà!" "Chăm vẹt, cậu biết không?!" Tần Ti Vũ không muốn nổi giận với anh chàng, đành nói thẳng. Hứa Hạo Nhiên giật mình, chỉ phải ngậm miệng. Anh nuôi mỗi chó, thật không am hiểu chuyện nuôi vẹt. Nguyên Triết đứng bên nhìn nãy giờ lại đột nhiên mở miệng, hấp dẫn ánh mắt Thư Mông và hai người đối diện: "Cô nuôi vẹt thầy tu à?" "Đúng vậy!" Thấy đàn anh vừa nhìn đã biết chủng loại mình nuôi, Tần Ti Vũ không khỏi lần nữa nở nụ cười. Nhìn thú cưng trong tay, cũng không phiền lòng như thế nữa. Nguyên Triết lại không quan tâm vẻ mặt cô nàng, chỉ nhìn chằm chằm con vẹt xanh lục kia hỏi: "Xin giấy phép chưa?" "Cái, cái gì?" Tần Ti Vũ nhất thời không hiểu được ý anh. "Trước mắt nước ta chỉ có ba loại vẹt: yến phụng, Cockatiel, mặt đào là được tự do mua bán và nuôi dưỡng. Những chủng anh vũ khác phải đến cục lâm nghiệp xin giấy phép gây giống động vật hoang dã, mới có thể mua từ người bán được cấp phép." Nguyên Triết không có biểu cảm gì, chỉ thờ ơ nói ra sự thật. "Hả???" Không riêng gì Tần Ti Vũ và Hứa Hạo Nhiên, đến Thư Mông đều sửng sốt. Trong truyện có đoạn này thật hả? Sao cô không có ấn tượng gì hết trơn! Hình như là nữ chính xin kinh nghiệm nuôi vẹt từ bạch nguyệt quang thất bại, nữ chính mất mát rời đi cùng nam chính. Sau đó thì từ bỏ nuôi loại thú cưng khó nhằn này. Sao đến khi xảy ra thật rồi, phong cách lại thay đổi hoàn toàn thế? "Trong tay cô là vẹt thầy tu, là giống nguy hiểm thuộc công ước quốc tế." Nguyên Triết dừng một chút, để lại một câu trước khi xoay người rời đi: "Thu mua chăn nuôi phi pháp là khiêu khích pháp luật, mau chóng nộp lên sở thú đi thôi." - ----------------------- Tác giả có lời muốn nói: Nguyên Triết của chúng ta vì nhận quà của ông nội, đã học qua rồi nhá. Vẹt Cockatiel như Manh Manh là một trong ba loại có thể tự do nuôi dưỡng trong nước nha! Lời beta Padu: Con [Vẹt thầy tu] sinh sản dữ quá, họ sợ nó phá mùa màng nên nhiều nước cấm nuôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]