Chương trước
Chương sau
Sau khi điều tra trong nhà bếp xong, vẻ mặt của vị thám tử dường như khá là bất định, sau đó cả nhóm quay lại ngồi trên ghế sô pha, sau đó thám tử bắt đầu tìm hiểu những lữ khách lạc đường đến tá túc này.

"Chiêm tiểu thư tôi đã biết, còn những người khác, mục đích các người tới nơi này là gì?"Thám tử bắt chéo chân, dang tay ra với mấy người đối diện.

Đám người chơi lặng lẽ liếc nhau một cái, Đàm Tiểu Hòa vẻ mặt vô tội nói: ""Thật sự là em chỉ cùng bạn trai đi leo núi, kết quả gặp phải giông bão lạc đường, trùng hợp nhìn thấy nơi này có một tòa nhà, cho nên liền tới tá túc."

Thám tử nhíu mày, nghiêng người tới gần cô cười nói: "Tiểu muội muội, có biết cái câu nếu thấy cầu thang trong rừng thì không được leo lên không? Tương tự như vậy, nếu thấy một ngôi nhà trong núi, tốt nhất không nên chủ quan đi vào ~"

Lời nói khó hiểu này của anh khiến cô ngẩn người, nhưng ngay sau đó, thám tử lại đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, bạn trai cô đâu?"

“Anh ấy đang ở trên giường, cả đêm qua ngủ không ngon, bây giờ còn chưa dậy. "Đàm Tiểu Hòa lầm bầm nói.

“Ồ, thật sao, chẳng lẽ đúng là cậu ta trốn ở trong phòng làm chuyện mờ ám sao?” Thám tử xoa cằm cười rất là quái dị, tóm lại là cười kiểu phi thường đáng đánh.

Đàm Tiểu Hòa âm thầm siết chặt nắm đấm, cô ngượng ngùng mà lễ phép cười: “Thật sự là còn đang ngủ, nếu không bây giờ tôi đi đánh thức anh ấy đây.”

Cơ mà thám tử lại nhanh chóng khoát tay: "Haizz, cũng không cần đâu, không thì lại nói tôi bất cận nhân tình, ngay cả ngủ cũng không cho người ta ngủ.”

Đàm Tiểu Hòa giật giật khóe miệng, không muốn để ý đến người này nữa, không giống một thám tử nghiêm túc chút nào.

Ngoại trừ nhà huyền bí được mời tới, lý do tới đây tá túc của những người khác nghe có vẻ ngây thơ và kỳ lạ sau khi xem xét cẩn thận, nhưng sau khi nghe họ tự biện minh, thám tử cũng không đưa ra thêm bất kỳ phán đoán nào.

Anh hơi cúi đầu xuống, dùng kính lúp gõ nhẹ vào mũ, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lúc sau, người thanh niên đột nhiên đứng dậy lần nữa rồi nói rằng vẫn còn những người hầu trong trang viên mà anh chưa chất vấn, nhất là người giúp việc đã từng lấy bát của Quách tiên sinh ra.

Quản gia vẻ mặt không chút thay đổi dẫn hắn đi tìm người giúp việc, nhiếp ảnh gia vốn đang suy tư gì đó thấy thế liền đứng dậy nói:"Tôi cũng sẽ đi hỗ trợ, yên tâm, tôi sẽ không đụng vào những thứ khác."

Thám tử không chút để tâm cười cười nói: "Có thể nha, các mỹ nữ cũng có thể đi cùng~"

Đáng tiếc, ba cô gái không muốn đi theo anh, nhiệm vụ của Đàm Tiểu Hòa chỉ có tìm bảo tàng, về chuyện khôi phục nội dung vở kịch, thì tốt hơn hết vẫn là giao cho người chuyên nghiệp đi.

Chiêm Thiến không phản ứng gì, cô cũng đang cúi đầu suy nghĩ chuyện của mình.

Tiểu thư hoạ sĩ nhàn nhạt nói: "Nếu không có việc gì khác, tôi muốn vẽ tranh trong sân, phong cảnh ở đây khá đẹp."

Khi cô đứng dậy rời đi, Chiêm Thiến đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó đứng dậy đi theo, hình như hai người có chuyện muốn nói.



Nhất thời, người trên sô pha chỉ còn lại Đàm Tiểu Hòa, cô nghiêng đầu nhìn lại thì thấy người đầu bếp đang nghịch điện thoại di động và ăn bữa sáng của khách trên bàn ăn, người này hình như là người thoải mái nhất trong toàn bộ trò chơi.

Nhiếp ảnh gia tích cực điều tra chân tướng như vậy, rất có thể nhiệm vụ của anh ta có liên quan đến nó.

Biểu hiện của nữ nhân Chiêm Thiến kia tuy rằng rất thần bí, nhưng điều đó không ngăn được cô ấy đoán rằng nhiệm vụ của mình có thể là khôi phục lại cốt truyện và tìm ra sự thật.

Người chơi là một họa sĩ lại càng kỳ lạ, từ đầu đến cuối cô đều không nói nhiều, nhưng tựa hồ đối với chuyện trong trang viên này cũng biết không ít.

Chiêm Thiến nhìn chằm chằm vào người đầu bếp, nếu quả thật muốn tìm ra hung thủ trong đám người chơi, thì cô cảm thấy người này rất là khả nghi.

Bởi vì chỉ có kẻ sát nhân mới không muốn làm gì ngoài việc che đậy sự thật rằng mình là kẻ sát nhân.

Dù sao mọi người đều đã bị giết.

Tuy nhiên, điều này dường như không liên quan gì đến nhiệm vụ của cô thì phải?

Nghĩ vậy, cô liền nằm lên trên ghế sô pha quay mặt về phía phòng ăn và hô lên: "Alo!"

Từ Thạc ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Là đầu bếp, anh có tin tức gì không, ví dụ như bảo vật trong trang viên này chẳng hạn?” Đàm Tiểu Hoà chớp chớp mắt hỏi.

Từ Thạc nghe vậy liền chỉ chỉ ra bên ngoài biệt thự rồi nói: "Tôi chưa bao giờ nghe nói về kho báu, bất quá thì kỳ thực có một tầng hầm được xây dựng trong sân của trang viên, nhưng nơi đó là hầm chứa rượu."

Đàm Tiểu Hòa dừng một chút, hơi nheo mắt: “Anh nói thật sao?”

“Chúng ta đều là đồng đội, có cái gì không thể nói chứ? Hơn nữa hầm rượu cũng không có bí mật gì.” Từ Thạc ăn một miếng sủi cảo tôm, tùy ý nói: “"Cơ mà không nghĩ tới em còn có sở thích thăm dò bí mật nữa cơ đấy?"

"Trang viên này lớn như vậy mà lại xây ở nơi trước không thôn làng sau không quán xá, ba năm trước Quách tiên sinh còn không hiểu vì sao lại sa thải tất cả người hầu, bây giờ ông ta lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, anh không tò mò nơi này có thể cất giấu thứ gì đó quý giá hay sao?"

“Em nghĩ là giết người cướp của sao? Vậy còn không bằng cho rằng là giết người vì tình thì sẽ có sức thuyết phục hơn đấy.”

  

"Quản gia vì tiền mà giết Quách tiên sinh sao?"



Từ Thạc: "..."

Hắn cảm thấy không cần thiết phải giao tiếp với cô gái cực kỳ vô tri này, dù sao thì địa điểm cũng đã được nói ra, mặc kệ có hữu dụng hay không thì đại khái cô ta cũng sẽ đi xem một chút.

Bây giờ thứ hắn lo lắng hơn chính là, liệu vị thám tử kia có thể tìm ra cái rương sắt kia hay không.

  ...

Lúc này, trong phòng của cô hầu gái, vì quản gia đã ra ngoài tìm người, cho nên bây giờ chỉ có thám tử và nhiếp ảnh gia ở đây.

Vị thám tử nhìn căn phòng đơn giản này rồi tùy tiện tìm kiếm một chút, sau đó không chút tự giác mà ngồi ở trên giường cô gái, nói: "Lần này anh lẻn vào trang viên, sẽ không phải là vì điều tra chuyện ba năm trước chứ?"

Nhiếp ảnh gia dừng lại một chút, bất động thanh sắc nói: "À, chuyện đó tôi vẫn khá là quan tâm. Mặc dù Quách tiên sinh che giấu rất kỹ, nhưng cũng không tránh khỏi việc ông ấy là đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất. "

"Kỳ thực, đối với vụ án của Quách tiên sinh, hiện tại chúng tôi chỉ cần chứng cứ, tập đoàn người nhà ông ta đã phá sản từ lâu, chỉ cần đưa ra chứng cứ, ông ta có thể lập tức bị bắt. Lần này cảnh sát đến cũng rất nhiều, kỳ thật cũng là dự định điều tra triệt để trang viên này."

"Đáng tiếc là ông ấy đã chết."

Cuối cùng thám tử chán ghét "Chậc" một tiếng.

Đối với một thám tử, nhiệm vụ của họ là tìm ra những tên tội phạm giấu mặt và đưa chúng ra trước công lý, chứ không phải đợi bọn tội phạm nguôi ngoai lại rồi sau đó mới vạch trần sự thật.

Không có chút cảm giác thành tựu nào cả.

Nhiếp ảnh gia không trả lời, trong lòng thầm tính toán. Sở dĩ anh có thể liên lạc với thám tử là bởi vì nhiệm vụ còn lại của anh chính là: [Tìm ra chứng cứ phạm tội của chủ nhân trang viên, Quách tên sinh].

Bây giờ, từ đôi câu vài lời của thám tử, nhiếp ảnh gia có lẽ đã đoán ra thân phận thật của mình - một thám tử lẻn vào trang viên.

Chẳng trách lại ngụy trang thành nhiếp ảnh gia, là bởi vì mang theo máy ảnh để thuận tiện lưu lại chứng cứ chứ sao nữa?

Hơn nữa, nhiệm vụ nhận được này quả thực phù hợp với thân phận của một thám tử.

“Này, alo——”

Thanh âm của thám tử vang lên bên tai khiến nhiếp ảnh gia hoàn hồn lại, chợt nghe thấy anh nói tiếp: "Anh đang nghĩ gì vậy, Diêu An, tôi hỏi anh có điều tra ra gì ở đây không?"

Nhiếp ảnh gia nghe vậy thì ngẫm nghĩ, cuối cùng anh đã điều tra ra tên nhân vật của mình rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.