"Đến giờ uống thuốc rồi, mau về phòng bệnh đi."
Từ Thạc không kiếm được độc dược liền rút tay về, sau khi nhàn nhạt nói những lời này, hắn không làm gì với cậu bé này mà trực tiếp dời đi, đúng lúc đụng phải cô y tá vừa nãy báo cáo với hắn
Trong cầu thang phía sau, Lạc Côn ngồi xổm ở nơi đó nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt toát ra cảm xúc nghi hoặc.
Lúc này, y tá đã chạy tới chỗ cầu thang, khi nhìn thấy thiếu niên liền thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nói: "Tiểu Côn, em ở chỗ này làm gì vậy, chúng ta mau trở về phòng bệnh thôi?"
Y tá ôn nhu nói, vừa thăm dò đi về phía trước, sau khi nhìn thấy Lạc Côn không có biểu hiện phản kháng, cô lập tức tiến lên đỡ cậu bé dậy.
Thiếu niên phía sau một lần nữa trở lại phòng bệnh, Từ Thạc cũng đi trở về văn phòng của mình.
Sau khi ngồi trên ghế văn phòng có chút mệt mỏi, hắn xoa xoa đầu, mở sách hướng dẫn người chơi ra và xem lại nhiệm vụ.
Từ Thạc hoàn toàn không biết cái kịch bản sát nhân kỳ diệu này có phải có liên quan đến lý luận về thời không hay không, tuy rằng hắn vừa mới ngủ, nhưng hắn rất rõ ràng rằng mình không phải đang nằm mơ.
Nếu đó là một giấc mơ, thì hệ thống sẽ nhắc lại cho hắn rằng [Đã vào kịch trường] khi hắn vừa mở mắt ra rồi.
Nhưng mà bây giờ cái nhiệm vụ của hệ thống đã được hắn hoàn thành thế mà lại biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-kich-ban-sat-nhan-nay-tuyet-doi-co-van-de/2660229/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.