Từ Thạc ngồi hồi lâu, sau khi ngồi đợi đến khoảng thời gian đã ghi trước đó thì cũng không thấy vòng lặp bắt đầu nữa.
Chỉ là, đầu hơi đau.
Người chết còn chưa chết đang nằm trên giường, từ khi nằm xuống vẫn duy trì tư thế nằm ngửa bình thường, nếu không có hơi thở đều đặn thì nhìn qua lại trông giống hệt như một xác chết.
Từ Thạc cất sách đi, nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa rời khỏi phòng bệnh.
Tiếng đóng cửa vừa dứt, Lạc Côn như thường lệ lập tức mở mắt ra, trong đôi mắt sáng ngời không có chút buồn ngủ nào, ở trong phòng âm u u ám nhìn qua có chút kỳ quái.
Cậu ngồi dậy, lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía cửa, một lúc sau, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị.
...
Xem ra không phải là vấn đề về thời gian.
Từ Thạc đang đi trong hành lang im ắng, đột nhiên tựa hồ nghe được cái gì, liền hướng phòng bên cạnh đi tới.
"Giám đốc, tôi thấy bệnh tình của bác sĩ Trần hình như càng ngày càng nặng, sao anh không..."
“Tôi biết, tôi sẽ chú ý tới chuyện này, nhưng bác sĩ Trần đã làm việc ở bệnh viện của chúng ta đã lâu. Để tôi suy nghĩ lại."
"Tôi biết, làm phiền ngài..."
Cuộc đối thoại vừa quen lại vừa lại lạ vang lên trong phòng, Từ Thạc muốn định nghe lại một chút cơ mà từ trong phòng lại có một y tá bưng khay đi ra ngoài, vậy nên hắn cũng từ bỏ việc nghiêng người nghe lén đi.
Từ Thạc tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-kich-ban-sat-nhan-nay-tuyet-doi-co-van-de/2660223/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.