Một giờ chiều.
Giám đốc Trương vừa mới ăn trưa đang ngồi trong văn phòng, ông lắc ghế ở văn phòng một cái, dựa đầu vào lưng ghế nhìn lên trần nhà tái nhợt.
Không có dấu vết cháy xém nào ở đó cả.
Bệnh viện số 5 mặc dù đổ nát, nhưng hầu hết các nơi đều được quét dọn rất sạch sẽ, tường được sơn cực kỳ trắng noãn.
Giám đốc Trương nhìn rất chăm chú, trong mắt toàn là màu trắng của bức tường, sau đó ông mở sổ tay người chơi đang đếm ngược lên.
...
Toàn bộ bệnh viện bị bao phủ bởi một màn sương đen mờ ảo, dưới bầu trời xám xịt, xung quanh khu thương mại bị bỏ hoang hiện lên sự hoang vắng, chỉ có bệnh viện xanh trắng lạnh lẽo là màu sắc duy nhất ở đây.
Nhưng dưới bầu trời đen kịt, tòa nhà dường như cũng bị bao phủ một tầng u ám.
Phòng số 8.
Cô gái đang ngủ trên giường đột nhiên mở mắt ra, sau đó ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía trên trần nhà, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như đang hướng lên bầu trời thở dài vậy.
Lần này cô chạy xa đến mức không nhìn thấy tòa nhà bệnh viện, mặc dù chân đau, mồ hôi chảy nhễ nhại nhưng vẫn không dừng lại, kết quả là cô vẫn quay trở lại đây.
Nhưng lần này... Đào Đào đã nhìn thấy đồng hồ đếm ngược trong sổ tay người chơi.
Trò chơi sẽ kết thúc sau 30 phút, phán định này không hề lặp lại theo sự lặp lại của thời gian, điều đó có nghĩa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cai-kich-ban-sat-nhan-nay-tuyet-doi-co-van-de/2660209/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.