Chương trước
Chương sau
Nơi cực hàn.
Lúc chưa bị phát hiện là kết giới giữa tu tiên giới cùng yêu giới, là nơi những người thủy linh căn thích nhất.
Hàng năm đều có người tu tiên chết di, cũng không biết nguyên nhân, thẳng càng về sau bị phát hiện, kết giới giữa tu tiên giới cùng yêu giới cũng không giống như người tu tiên tưởng tượng, vì vậy ở đây liền bị phong ấn.
Vì bị phong ấn, cho nên sau khi ma tu di chuyển đến đây, người tu tiên bên ngoài cũng vô năng vô lực.
Chỉ đến một ngày, hầu như mỗi môn phái tu tiên giới đều nhận được tin tức.
Vừa mới bắt đầu, các đại môn phái cũng hoài nghi là mưu kế của ma tu, không muốn dựa theo tin tức mà đến nơi cực hàn.
Nhưng thẳng đến Vân Phù Môn cùng Quy Nhất Tông đều phái ra những người chủ chốt, các môn phái đứng ngoài xem mới đồng loạt phái người đi.
Vân Phù Môn phái đi Liêm trưởng lão, mà Quy Nhất Tông phái ra là Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông.
Quả nhiên, bọn họ cơ hồ là thuận buồm xuôi gió tiến nhập nơi cực hàn.
Mà lúc này, nơi cực hàn phi thường an tĩnh.
Tất cả mục tiêu của Liêm trưởng lão đều đặt trên người đồ đệ của hắn, hắn là bởi vì đồ đệ đã chết, nhưng không ngờ lại còn có thể thấy đồ đệ của hắn truyền tin về.
Quả nhiên, mọi người liền thấy một khuôn mặt lãnh diễm quen thuộc chờ ở bên ngoài.
"Vân Ca." Liêm trưởng lão sinh lòng xúc động, sống là tốt rồi, sống là tốt rồi.
"Sư tôn." Vân Ca vành mắt cũng đỏ hồng.
Sau đó cũng không nói thêm gì, liền nói với Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông Minh Hiên: "Vân Ca trước đây bị ma tu mê hoặc, xin lỗi tu tiên giới, hôm nay, liền muốn dùng máu của ma tu để rửa sạch tội nghiệt."
Minh Hiên đồng tình nhìn thoáng qua nữ nhân trước mắt, thở dài.
Còn không chờ Vân Ca nghi hoặc vì sao đối phương thở dài chợt nghe đến một giọng nói quen thuộc mang theo trêu chọc: "Vân Ca mau trở lại!"
Nguyên bản Vân Ca nghe nói như thế, biến sắc, sau đó liền thấy Vân Ca, Huyễn Mạt, Lâm Duyên, tế tự đứng ở một nơi cách đó không xa.
"Ngươi!" Người tu tiên thật không ngờ bản thân cư nhiên bị gạt, tức giận nhìn về phía nguyên bản Vân Ca.
Nguyên bản Vân Ca so với ai khác đều mờ mịt, tại sao lại như vậy, rõ ràng nàng đã đem tất cả mọi chuyện an bài xong!
"Mau trở lại, Vân Ca, chúng ta phải động thủ, Vân Ca, ngươi làm rất tốt, ngay cả Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông cùng Liêm trưởng lão của Vân Phù Môn đều bị ngươi lừa đến." Giọng nói của Vân Ca lại một lần nữa vang lên.
Nghe thế, nguyên bản Vân Ca hận không thể thổ huyết.
Tại sao lại biến thành cái dạng này?
Lúc này, ma tu đã bao vây, Lâm Duyên lớn giọng quát: "Các hài tử, trước cứu Vân Ca!"
Sau đó mọi người xông lên.
Người tu tiên lúc này chỉ biết mình bị gạt!
Đặc biệt nghe được câu này, đã có không ít người tu tiên hướng nguyên bản Vân Ca mà tấn công.
Sau đó Vân Ca, Lâm Duyên, tế tự, còn có Huyễn Mạt an vị ở nơi tương đối cao, quan sát chiến cục bên dưới.
Tế tự cười đến mặt đầy nếp nhăn: "Bọn hài tử càng ngày càng lợi hại...."
Nhìn đám người cao to tự do di chuyển giữa đám người tu tiên, Vân Ca không phải không thừa nhận điểm này.
Các đại ngốc trưởng thành a!
Trước đây một chọi một, còn bị tu vi của đối phương lấn áp, nhưng vẫn có thể dùng thân đè nặng mà đánh, hiện tại tu vi không chênh lệch bao nhiêu, đối phương nhân số lại ít, nếu hỗn chiến có thể chiếm thượng phong, Vân Ca biểu thị vẫn rất cao hứng.
Liêm trưởng lão hẳn là buồn bực nhất, hắn có cảm giác hoàn toàn bị loại khỏi chiến trường, vô luận đánh với ai, đối phương đều thối lui.
"Được rồi, các hai tử, nên thu thập một chút rồi về nhà." Tế tự hưng phấn hét lớn.
Chỉ thấy ma tu giống như uống thuốc kích thích, điên cuồng công kích, người tu tiên sắp khóc, đám ngốc đại này nghe không hiểu tiếng người sao? Không phải bảo các ngươi về nhà sao?
Sau đó lúc ma tu một tay khiêng một người tu tiên, bọn họ mới hiểu được không phải nghe không hiểu tiếng người, mà người nghe không hiểu là bọn hắn, thì ra bọn họ chính là thứ cần thu dọn!
Một tay khiêng một người tu tiên, cuối cùng ném xuống đất, một người tu tiên một cấm chế, đã bắt đầu dọn dẹp một chút.
Người tu tiên nhìn ma tu vẻ mặt thật thà chất phác....
Trong lòng không biết là cảm thụ gì, nếu như bọn họ biết có một thứ là gọi là internet, bọn họ nhất định có thể hiểu loại cảm giác này gọi là gì, một vạn con ngựa chày chồm qua đầu~
Vân Ca nhìn thoáng qua còn lại hai người, nguyên bản Vân Ca cùng Liêm trưởng lão.
Vân Ca ý bảo tế tự, đến lượt ngươi ra tay. Hình tượng nhất định phải tốt một chút!
Tế tự hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nhảy xuống. Vân Ca che mặt, nàng luôn cảm thấy khiến Huyễn Mạt đi còn hữu hiệu hơn so với tế tự.
Vân Ca vừa nghĩ như thế, hình như cũng đúng! Nhìn thoáng qua tế tự đang nhảy nhót, lập tức quay đầu: "Ngươi nói tế tự trở về, ngươi đi đi!"
Huyễn Mạt hôn lên má Vân Ca: "Ở trên này nhìn ta, ta lập tức trở về."
Lâm Duyên thấy hai người này không coi ai ra gì, dời đường nhìn. Thật ân ái! Giỏi lắm!
Cuối cùng tế tự đáng thương nhìn Vân Ca, Vân Ca dời tầm mắt: "Lần sau sẽ đến lượt ngươi! Lần sau nhất định đến lượt ngươi!" Nếu như lần sau phải tỏ vẻ ngây thơ sẽ để ngươi!
Vân Ca trấn an tế tự, sau đó vài người ngồi xuống tiếp tục xem cuộc vui.
Huyễn Mạt vừa xuống đến, Liêm trưởng lão liền nhận ra, trong lòng nguyên bản Vân Ca đột nhiên ngưng trọng, nàng biết mình nhất định là bị Vân Ca tính kế, nhưng lúc này là Huyễn Mạt đến, mà không phải Vân Ca đến, rốt cuộc là có ý gì?
"Huyễn Mạt?" Liêm trưởng lão thấy người trước mắt, lập tức phẫn nộ rồi, lúc trước Vân Ca chính là vì cứu người này mới chết!
"Sư công." Huyễn Mạt gọi một tiếng, nhìn về phía nhìn về phía nguyên bản Vân Ca bên cạnh: "Sư công có thể đi trước, ta không có ý đả thương sư công."
"Ngươi muốn giết ta?" Nguyên bản Vân Ca tựa hồ không thể tin tưởng sự thật này, giọng nói có chút run rẩy
"Ngươi muốn khi sư diệt tổ sao?" Liêm trưởng lão không phát hiện được tu vi của đối phương, trong lòng không biết hôm nay có thể mang đồ đệ hắn ra ngoài hay không.
"Không có." Huyễn Mạt trực tiếp ra chiêu.
"...." Chỉ thấy hai đạo lưu quang thật nhanh lướt qua, sau đó thẳng tắp đánh vào kết giới trên người nguyên bản Vân Ca. Trực tiếp xuyên thấu kết giới.
Nguyên bản Vân Ca cũng biết mình không tránh khỏi, đúng lúc này, Liêm trưởng lão chạy tới cứu nguyên bản Vân Ca.
Đây không phải là sư tôn của nàng, sư tôn của nàng đã sớm chết ở thời không kia.
Nguyên bản Vân Ca vừa nghĩ như thế, trực tiếp phân ra một tia linh lực, cố sức đem Liêm trưởng lão kéo đến, sau đó bản thân lập tức dùng hết tất cả khí lực rời khỏi kết giới.
Liêm trưởng lão nhìn đồ đệ hắn thương yêu nhiều năm như vậy, tựa hồ không thể tin được.
Huyễn Mạt cũng không động thủ đối với Liêm trưởng lão, càng không đuổi theo nguyên bản Vân Ca đã bỏ trốn.
Nguyên bản Vân Ca cho rằng trong lòng Huyễn Mạt vẫn có nàng, cho nên lúc bỏ trốn cũng thở dài một hơi.
Nhưng vừa rơi xuống đất liền thấy Vân Ca cùng với yêu thụ đứng cách đó không xa!
Vân Ca nở nụ cười: "Ngươi thật đúng là một chút cũng không thay đổi." Vân Ca chậm rãi bước đến.
"Ta thay đổi hay không thay đổi có liên quan gì đến ngươi, ngươi dùng cơ thể của ta nhiều năm như vậy, còn để lại cho ta một đống phiền phức, nếu như không phải bởi vì phiền phức ngươi gây ra, ta cần gì phải làm chuyện như vậy? Ngươi nghĩ rằng ta muốn?! Ta chỉ là muốn sống tốt hơn mà thôi!" Nguyên bản Vân Ca tê tâm liệt phế nói.
"Muốn sống tốt hơn?" Vân Ca cười nhạt: "Cái gọi là sống tốt hơn chính là vì bản thân, một lần lại một lần mà tổn thương người khác?"
"Tổn thương người khác? Ta không có! Ma tu vốn là đáng chết! Đây là chuyện cả tu tiên giới đều biết, mà sư tôn, sư tôn là tự nguyện giúp ta, hắn muốn cứu ta! Đây là hắn nguyện ý!"
Ngươi bị logic này làm tức giận đến nở nụ cười: "Người Sư tôn muốn cứu không phải ngươi đi, ngươi có bản lĩnh nói cho hắn biết ngươi đến từ thời không khác, ngươi ở thời không đó làm hại Vân Phù Môn bị diệt môn?!"
"Ngươi... Ngươi đã biết những gì?" Bị đâm thủng, trên mặt nguyên bản Vân Ca rốt cuộc có khủng hoảng: "Ngươi bất quá là giả mạo mà thôi, ta mới là Vân Ca thật! Ta mới đúng! Những thứ này đều phải là của ta! Đều phải là của ta! Tiểu sư muội! Thần thụ, thần sử đều phải là của ta!"
Nhìn người điên cuồng, Vân Ca trực tiếp tiến lên, vươn tay: "Những chuyện khác, ta đều chỉ muốn cho ngươi một bài học, nhưng ngươi không nên lợi dụng tình yêu của nàng đối với ta mà làm tổn thương nàng." Vân Ca nhìn người kia thống khổ đến ngây người, phun ra từng chữ.
"Ta mới đúng là Vân Ca... Ta mới đúng...." Vân Ca đã nhìn không được nữa.
Xác định đối phương đã chết liền rời đi. Thần thụ nhìn một chút thi thể thê thảm đến không nỡ nhìn trên đất, sau đó đạp một cước.
Lúc Vân Ca trở lại, liền thấy Huyễn Mạt một mình đứng tại chỗ chờ nàng.
"Giải quyết rồi?" Huyễn Mạt mang theo mỉm cười, hỏi.
"Giải quyết rồi." Vân Ca bước đến ôm Huyễn Mạt.
"Sư công đi rồi." Huyễn Mạt nhẹ giọng nói: "Ta đã xóa đi một đoạn ký ức của hắn."
Vân Ca gật đầu nàng không có cách nào nhận lại Liêm trưởng lão, tu tiên giới cùng Ma giới đứng ở vị thế đối lập, nàng không muốn Liêm trưởng lão khó xử, lại không muốn Liêm trưởng lão phải chịu nỗi khổ bị đồ đệ hắn thương yêu phản bội, cho nên hai người nghĩ ra biện pháp như thế.
Tế tự hôm nay không được lên sân khấu, rầu rĩ không vui nhìn thoáng qua các ma tu một tay khiêng một người tu tiên, xoa mũi: "Trở lại hảo hảo thu dọn, ngày mai kiểm tra!"
Người tu tiên trên người ma tu lúc này đã bắt đầu khóc, trong đầu các loại hình ảnh kinh khủng luân phiên xuất hiện! Đám ma tu này trưởng thành xấu như vậy, sẽ không mơ ước mỹ sắc của bọn họ đi?
Các ma tu hôm nay chơi vui vẻ vô cùng, cùng hưng phấn hô to, vâng!
Sau đó người tu tiên lại là run lên! Bọn họ thà chết chứ không chịu khuất phục!
Nhất định phải! Tuyệt đối không chấp nhận vũ nhục!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.