Chương trước
Chương sau
"Mạt Mạt, ta yêu ngươi." Vân Ca cuối cùng ôm Huyễn Mạt nói. Bởi vì câu này, cả băng động đột nhiên yên tĩnh lại, an tĩnh đến chỉ còn lại nhịp tim thình thịch của hai người.
"Sư tôn...." Huyễn Mạt thở dài: "Thích ta, có phải rất vất vả không?"
Huyễn Mạt nhớ đến chính là khi đó nàng bởi vì không có cảm giác an toàn, lừa gạt Vân Ca, còn một lần lại một lần thương tổn Vân Ca.
Vân Ca sửng sốt một chút, làm sao có thể vất vả? Rõ ràng Huyễn Mạt thích nàng là chịu tội mới đúng!
Vân Ca hôn lên xương quai xanh của Huyễn Mạt: "Thích ngươi, là chuyện làm ta hạnh phúc nhất."
Trong lòng Vân Ca vẫn quấn quýt những chuyện nàng trải qua trong tâm ma, nàng biết Huyễn Mạt không có ký ức, nhưng nàng chính là cảm thấy nợ Huyễn Mạt.
"Làm sao vậy?" Huyễn Mạt đương nhiên đã nhận ra tâm tình của Vân Ca không đúng.
"Mạt Mạt, ngươi sẽ chú ý ta có chuyện gạt ngươi sao?" Vân Ca ngẩng đầu nhìn ánh mắt Huyễn Mạt.
Ánh mắt Huyễn Mạt thu lại một chút, vẫn lắc đầu một cái, không phải vấn đề để tâm hay không, nàng hy vọng Vân Ca được này yêu là khoái lạc, tự do, mà không phải thống khổ bất kham, cho nên Vân Ca không muốn nói cho nàng biết nàng toàn bộ sẽ không hỏi.
"...." Vân Ca không biết có nên nói hay không, nàng nhất định sẽ giết nguyên bản Vân Ca, nàng không biết Huyễn Mạt sẽ nhìn nàng như thế nào, nhưng nàng không muốn nói cho Huyễn Mạt biết những thống khổ kiếp trước. Một mình nàng biết là đủ rồi.
Nhưng Huyễn Mạt sẽ nghĩ như thế nào về nàng? Nàng lúc trước mượn thân thể của Vân Ca bây giờ còn muốn vô duyên vô cớ mà giết nàng ấy, Huyễn Mạt sẽ nghĩ như thế nào? Vân Ca sợ giữa hai người bởi vì chuyện này mà có ngăn cách.
"Chuyện sư tôn không muốn nói đều có thể không cần phải nói." Huyễn Mạt hôn lên khóe mắt Vân Ca, nói tiếp: "Nhưng, nếu như những chuyện kia liên quan đến hai người chúng ta, ta hy vọng sư tôn có thể nói cho ta biết, không để cho ta một mình cái gì cũng không biết."
Huyễn Mạt đột nhiên ôm sát Vân Ca, nhắm hai mắt lại, hình như đang nhớ lại hồi ức thống khổ gì bất kham gì đó: "Sư tôn, ta trưởng thành rồi, ta là thê tử của ngươi, không phải đồ đệ ngươi phải bảo vệ nữa."
Vân Ca xoa mi tâm nhíu chặt của Huyễn Mạt: "Ta không xem ngươi là đồ đệ cần ta bảo vệ, ta chỉ là...." Đôi mắt Vân Ca đỏ lên: "Ta chỉ là luyến tiếc...."
Thấy vành mắt Vân Ca đã đỏ, Huyễn Mạt thoáng chốc mềm lòng, nhưng nàng lai nghĩ đến Vân Ca thường tự ý hành động, Huyễn Mạt quyết tuyệt, rất nhiều chuyện nàng có thể không biết, nhưng đó phải thành lập trên cơ sở không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hau người, không làm tổn thương đến Vân Ca.
Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này trạng thái của Vân Ca không đúng lắm.
"Ta cũng sẽ luyến tiếc sư tôn, nghĩ đến sư tôn một mình dưới tình huống ta không biết, thừa nhận thống khổ của hai người chúng ta, ta sẽ muốn giết chết bản thân..." Huyễn Mạt đem Vân Ca bế lên: "Ta không cầu ngươi có thể đứng sau lưng ta, chấp nhận tất cả che chở của ta, nhưng ta muốn đứng ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi đối mặt tất cả mọi chuyện." Lúc nói lời này, Huyễn Mạt lại nhớ đến khi đó, nàng trơ mắt nhìn Vân Ca bỏ mạng, nhưng chỉ có thể vô lực, thanh âm nghẹn ngào, Vân Ca có thể cảm nhận được Huyễn Mạt dùng tình vô cùng sâu đậm.
"Mạt Mạt...." Nước mắt của Vân Ca thoáng chốc rơi xuống: "Xin lỗi...."
Vân Ca chậm rãi cơ hồ trong suốt quá trình đều mang theo nước mắt mà nói ra những chuyện đã trải qua trong tâm ma.
Không sót một chuyện.
Huyễn Mạt một bên nghe một bên đau lòng lau nước mắt cho Vân Ca: "Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì, đều là giả, sư tôn đừng khóc."
Lúc nghe Vân Ca nói nàng bị người gọi là Lâm Duyên giết chết, Huyễn Mạt thoáng chốc đứng lên.
Vân Ca bị phản ứng của nàng làm hoảng sợ, sau đó trấn an mà đem người kéo lại: "Ta không sao. Ngươi nghe ta nói tiếp."
Vân Ca tiếp tục kể: "Lúc ta tỉnh lại lần nữa, không biết vì sao lại trở về Vân Phù Môn, ngay lúc đó ý thức của ta đã có chút hỗn loạn, nhưng ta đã ý thức được bản thân hẳn là đang trải qua ma kiếp và vân vân, lúc đó ta đoán rằng có thể sẽ tâm ma lớn nhất chính là ở thế giới kia không có ngươi...." Vân Ca dừng một chút,: "Nhưng ta thật không ngờ, không phải, ta ở cùng một chỗ mà cứu ngươi, dẫn ngươi đi ăn...."
Vân Ca nói tiếp, nước mắt lại một lần nữa vỡ đê, sau khi nàng trở về, buổi tối có lúc sẽ nằm mơ, mơ tới Huyễn Mạt đỏ mắt tuyệt vọng nhìn nàng, toàn thân đều đang chảy máu, lại vươn hai tay nhìn nàng nói: "Đại sư tỷ, có thể đáp ứng yêu cầu cuối cùng của ta không, để ta ôm ngươi một cái...." Sau đó Huyễn Mạt liền hóa thành một bãi máu loãng.
Mỗi lần nàng đều giật mình tình giấc.
Mỗi lần tỉnh lại, nàng đều muốn giết nguyên bản Vân Ca kia. Mỗi lần đều là như vậy.
Huyễn Mạt trầm mặc ôm lấy Vân Ca đang khóc không ra người, không nói gì, nàng biết trong lòng Vân Ca rất khó chịu, phát tiết ra ngoài thì tốt rồi.
"Xin lỗi..." Vân Ca nghĩ, nếu như không có nàng thì tốt biết bao nhiêu.
"Sư tôn nói là kiếp trước, sư tôn còn nhớ rõ ngươi dẫn ta đi ăn gì đó sao, còn kiếp này, sư tôn cư nhiên đi nhanh ở phía trước không hề chú ý đến ta sao?" Huyễn Mạt một bên lau nước mắt, một bên ôn nhu nói.
Vân Ca lắc đầu: "Xin lỗi, để một mình ngươi yêu đến vất vả như vậy..."
Huyễn Mạt sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, đầy mắt nhu tình nhìn Vân Ca: "Không phải vất vả, là may mắn, may mắn có kiếp trước. Nếu như kiếp này ta không nhận ra ngươi, như vậy mới đúng vất vả." Trong lòng Huyễn Mạt thật sự cảm thấy may mắn, may mắn thống khổ này là một mình nàng gánh.
Nhưng nàng vẫn đau lòng, đau lòng Vân Ca lúc này: "Đều đã qua rồi, hiện tại ngươi ở bên cạnh ta là tốt rồi."
"Ta đời này cũng sẽ không rời khỏi ngươi, nhưng ta nhất định phải làm một việc." Vân Ca đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Huyễn Mạt: "Ta nhất định phải giết Vân Ca."
Huyễn Mạt cũng biết Vân Ca là nói nguyên bản Vân Ca, nàng đối với Vân Ca này không có cảm giác gì. Thành thật mà nói.
"Được được được." Huyễn Mạt cười đến đôi mắt cong cong, đây là lần đầu tiên, nàng luôn luôn rất ít thấy sư tôn có ý giết người như vậy.
"....." Vân Ca phát hiện Huyễn Mạt hoàn toàn không xem đây là chuyện nghiêm túc, Vân Ca đặc biệt cảm thấy kỳ quái.
Huyễn Mạt hẳn là nhìn thấu ý nghĩ của Vân Ca, nói một câu: "Sư tôn hiện tại ở bên cạnh ta, yêu ta, ta đã thỏa mãn, kiếp trước là tự ta không nhận ra sư tôn, hơn nữa... Quan trọng nhất,đó chẳng qua là một thời không khác mà thôi."
"Mạt Mạt...." Vân Ca gọi một tiếng sau đó hôn nàng.
Hai người cuối cùng cũng tách ra, Huyễn Mạt chạm nhẹ đôi mắt có chút sưng đỏ của Vân Ca, đau lòng nói: "Sư tôn trước đây còn nói ta là quỷ thích khóc, hiện tại hình như người nào đó cũng là quỷ thích khóc rồi ~"
"......" Nàng đột nhiên cảm thấy uy nghiêm làm sư tôn của nàng trên cơ bản đã không còn...
........................
"Lần đầu tiên gặp ngươi a!" Lúc thấy đại ngốc này, hoa yêu đã ở trong lòng mừng như điên, nàng xác định bản thân vẫn không thể nào trốn thoát, đây tuyệt đối là bởi vì sách lược dùng sai!
Yêu tu nổi danh mị hoặc, hoa yêu lại càng nổi trội trong số đó.
Lần trước những người trông giữ đều là nữ.....
Nàng đã không muốn nhớ lại mấy nữ nhân đó nữa, quả thực là giữa yêu tu cũng không có nam yêu nàng giống như các nàng, trong số yêu tu người nào không phải là thon thả thanh mãnh?
Nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc nhỏ không chăm chỉ tu luyện, sư phụ sẽ nói, không chăm chỉ tu luyện, sau này sẽ biến thành ma tu!
Cũng may cũng may, nàng có chăm chỉ tu luyện!
Trước kia mấy nữ ma tu canh giữ, nàng không phát huy ra được ưu thế của mình, trái lại bị nữ ma tu dùng loại ánh mắt đố kị nhìn đến trong lòng ớn lạnh.
( nữ ma tu của mấy ngày hôm trước: Yêu tu này thật đáng thương, lớn lên xấu xí thì thôi đi, tu vi còn không cao, tu vi không cao thì thôi đi, còn bị bắt, bị bắt thì thôi đi, còn giống như một con ma gầy..... Thực sự là đáng thương.... Thật đáng thương...)
Hiện tại cơ hội tới rồi, nàng chưa bao giờ cảm thấy có giống đực nào có thể thoát khỏi mị lực của nàng!
Hoa yêu càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, nàng cách tự do không còn xa nữa a!
"Yên lặng một chút!" Ngốc đại ném đến một cấm chế, sau đó bản thân an vị ở cách đó không xa, ngay tại chỗ ngồi tĩnh tọa, nhắm hai mắt lại, không thèm lên tiếng!
Không giống như nữ ma tu, nam ma tu đối với địch nhân dù cho xấu xí đáng thương cũng không có chút đồng tình nào.
Vân Ca cùng Huyễn Mạt đứng ở bên ngoài nhìn thấy một màn như vậy, nhíu mày: "Tế tự, không tìm được yêu tu này hơi....." Vân Ca cân nhắc một chút: "Hơi....xinh đẹp một chút?"
"Tìm rồi, không có, một so với một càng xấu xí...." Tế tự nhíu mày một cái, hình như nhớ đến yêu tu không đành lòng nhìn thẳng, thật không biết thật không biết yêu tu lớn lên đều xấu như vậy!
"...." Vân Ca lặng lẽ hồi tưởng lại những yêu tu xinh đẹp này, dời đường nhìn. Được rồi, dưới tình huống ma tu lấy ngũ đại tam thô lưng hùm vai gấu làm cái đẹp, đám tiểu yêu tinh câu người đối với người tu tiên này, quả thực xấu xí...
"Thần sử, ta phát hiện yêu tu ở thế giới này đều không đáng để lo." Tế tự nói tiếp: "Bọn hài tử cũng sẽ không bị lừa."
"Là bởi vì quá xấu sao?" Vân Ca cảm thấy yêu tu nếu biết kỹ năng mê hoặc người của mình trong mắt ma tu lại bị chà đạp như vậy, khẳng định muốn khóc.
"....." Lâm Duyên ở một bên lôi kéo Băng Lăng lặng lẽ kéo giảm cảm giác về sự tồn tại của mình, nàng nói a, không cần nam ma tu đến gần, chỉ cần ánh mắt của nữ ma tu nhìn qua cũng làm cho nàng cảm thấy khủng hoảng, ha ha... Thì ra là như vậy!
Nhưng! Không công bằng a! Cái lông gì, đám ma tu này sẽ chủ động tăng trọng lượng cho Vân Ca cùng Huyễn Mạt,.
Lâm Duyên xin thề, mỗi lần ma tu nhìn Vân Ca, ánh mắt tuyệt đối chính là Vân Ca thân cao hai thước!
Được rồi, thần sử, rất giỏi!
Trên cơ bản, mỗi ma tu đều có công khóa nhằm vào phương diện tiếp xúc cùng ngoại giới.
Thì ra mục đích an bài là để đám ma tu này không bị lừa gạt, sau đó dần dần chuyển thành tu luyện, dạy nên làm thế nào xử sự không nhìn mặt, làm sao có thể sống dưới bầu trời đầy kẻ xấu xí, chung sống hòa bình..
Nhìn ra cái sau khó hơn cái trước.
Thấy người xấu như vậy, nữ ma tu luôn luôn nhịn không được phát ra ánh mắt đồng tình, mà nam ma tu.... Không đề cập tới cũng được...
Vân Ca trên cơ bản đã có thể đoán được đám đại ngốc này dưới tình huống không cần khai báo thân phận cũng có thể kéo về một đống cừu hận.
Tâm hảo mệt mỏi.
Ta nên làm thế nào cứu vãn thế giới quan của các ngươi? Nhất là thẩm mỹ quan...
Ách... Chờ một chút, Vân Ca nhớ đến một muội tử hào sảng trong số ma tu, quên đi, không cứu lại cũng rất tốt.
............
Ma tu đối với mấy vị bằng hữu của Vân Ca đều rất tốt, đặc biệt là Huyễn Mạt, tuy rằng Huyễn Mạt lớn lên không như ý, nhưng nặng ở thần sử yêu thích nàng.
Lâm Duyên cùng Băng Lăng, Băng Lăng không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, Lâm Duyên rất thích trêu chọc làm trò, cho nên ma tu cũng rất thích nàng.
Nhưng ma tu không phải đặc biệt thích nguyên bản Vân Ca, nhất là tế tự.
Tế tự lại một lần nữa ở lúc Huyễn Mạt không có mặt, âm thầm tìm Vân Ca: "Thần sử, thần sử!"
Vân Ca đã thành thói quen tế tự người già lòng trẻ: "Làm sao vậy? Bọn hài tử có chuyện gì không?"
"Không phải, thần sử, người gọi là Vân Ca khí tức rất kỳ quái, thần sử nhất định phải chú ý nàng, không nên bị tính toán." Bởi vì Vân Ca, Lâm Duyên luân phiên giáo dục, đại đa số ma tu đều biết đều biết người bên ngoài chung số có một loại tình huống gọi là bị tính toán.
Ánh mắt Vân Ca tối sầm, đây là người thứ hai nhắc nhở nàng, một là Lâm Duyên.
"Ân, ta biết ngươi yên tâm đi." Vân Ca trấn an tế tự, nếu như nàng không trấn an, tế tự có thể suốt ngày nhắc nhở.
Làm hại Vân Ca nghĩ có phải nàng nên bổ sung khiến thức về phòng bị cho bọn họ không.
"Được rồi, nếu như nàng có hành động khác thường gì, không nên can thiệp, báo cho ta biết, biết không?" Vân Ca liền nghĩ tới một việc, nói.
Lúc này, Huyễn Mạt đã trở về.
"....." Huyễn Mạt thấy ánh mắt thần thần thao thao của tế tự, đại khái có thể đoán được khẳng định lại đột nhiên nghĩ đến chuyện vụn vặt gì nữa rồi.
Cũng không hỏi nhiều.
Lúc tế tự ra ngoài, còn đặc biệt chu đáo mà đóng cửa lại.
Vân Ca cùng Huyễn Mạt song song nhìn một chút động tác này của tế tự, bây giờ là ban ngày, trong đầu tế tự suy nghĩ cái gì?
"Tu tiên giới trong khoảng thời gian này có dị thường." Huyễn Mạt quay đầu, ôm Vân Ca, nói.
Vân Ca sửng sốt một chút: "Làm sao ngươi biết?"
"Minh Hiên truyền tin tức cho ta, hình như có người tu tiên nhận được tin tức gì đó về ma tu. Cụ thể là cái gì, hắn còn không biết."
"...." Vân Ca không đúng lúc nhớ đến Lâm Duyên đã nói, Minh Hiên là nam chủ thứ nhất a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.