Vân Ca chọn nơi cực hàn là trải qua thận trọng suy tính. Tu tiên giới căn bản không cần nhìn cũng biết là đứng về phía thần giới, nhưng yêu giới lại khác, yêu giới cùng thần giới tuy rằng không tính là xung khắc như nước với lửa, nhưng tuyệt đối là nước sông không xâm phạm nước giếng.. Nơi cực hàn không có mấy người người tu tiên dám đi vào, Vân Ca là lo lắng đám ngốc này tu vi tăng tiến. Dù sao tu vi càng cao, yêu cầu đối với tâm cảnh lại càng cao, đám ngốc này thật sự là quá đơn thuần, đến bên ngoài ba bước thì sẽ bị đánh. Mà nơi cực hàn thỉnh thoảng sẽ có yêu tu vào nhầm. Như vậy, đối với Lâm Duyên mà nói, trò vui đã đến rồi. Băng Lăng dẫn theo đại ngốc chịu trách nhiệm tuần tra bắt được một yêu tu, sau đó lại để cho đám đại ngốc thay phiên trông chừng.... Vân Ca là ủng hộ ý kiến này, bọn họ luôn tiếp xúc một số người cần động não. Kết quả cuối cùng là, yêu tu một buổi tối có thể ở dưới tay ma tu tu vi rõ ràng cao hơn bọn hắn, còn ở tình huống bản thân bị trói mà bỏ trốn hơn mười lần... Nhưng cuối cùng bị đả kích không chỉ là ma tu! Còn có yêu tu cuối cùng hoàn toàn mệt mỏi gục xuống, ghé vào trên băng, chết sống không chịu nhúc nhích: "Biến thái a! Giết ta ta cũng không chạy thoát! Chưa từng gặp qua một đám người biến thái như vậy!" Hắn một lần lại một lần phí hết tâm tư bỏ trốn, kết quả chưa chạy được mấy bước, đã bị bắt trở lại, sau đó nhìn người trông coi mình, trên mặt chỉ kém viết hai chữ thành thật, lừa gạt ta nha ~ lừa gạt ta nha ~ sau đó hắn đáng thẹn mà xuất thủ, sau đó thật đúng là không làm thấy vọng vẻ ngoài của hắn a, rất nhanh thì chạy thoát, nhưng, mẹ ơi, đi không bao xa đã bị bắt trở lại. .......... Trong lúc các ma tu nỗ lực đề thăng tu vi và chỉ số thông minh, Vân Ca cũng cố gắng tu luyện. Linh căn hệ mộc của nàng tu luyện cũng không dễ dàng, nhưng bởi vì may mắn có được thần thụ làm ưu thế trời ban, tu luyện cũng không tính đặc biệt khó khăn. Cho nên lúc kết đan, Vân Ca còn chưa chuẩn bị đầy đủ tâm lý, một là bởi vì nàng đã kết đan một lần, có kinh nghiệm. Một nguyên nhân khác cũng là bởi vì sự chú ý của nàng trong khoảng thời gian này thật sự không hề đặt trên người mình. Cho nên lúc ý thức được bản thân đã đạt tới bình khẩu, Vân Ca còn sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng kịp, nàng muốn kết đan rồi! Kèm theo kết đan chính là lôi kiếp! Vân Ca muốn đem Huyễn Mạt bên cạnh mình đẩy ra ngoài. Kết quả phát hiện không hề thành công, Huyễn Mạt ôm Vân Ca thật chặt, vùi đầu vào cổ Vân Ca: "Sư tôn...." Vân Ca nghe ra sự khủng hoảng của Huyễn Mạt, hai tay vốn còn muốn đẩy người ra liền ngừng lại, cũng được, cũng chỉ là kết đan mà thôi, sẽ không có bao nhiêu dọa người, nàng cũng không muốn khiến Huyễn Mạt giống lần trước một mình bất lực. Huyễn Mạt nhận thấy được Vân Ca đã buông lỏng, cũng yên lòng: "Sư tôn, ngươi không nên cử động." Nói xong, đã lấy thanh kiếm của nàng ra. Lúc này, người bên ngoài cũng đã thấy dị thường trên bầu trời, từng đám mây đỏ tụ trên băng động của Vân Ca cùng Huyễn Mạt. Lâm Duyên đã nhận được tin tức truyền đến, an ủi ma tu cùng tế tự đang hoảng loạn. "...." Mà nguyên bản Vân Ca ở một bên nhìn mây đỏ quỷ dị kia không biết đang suy nghĩ gì. Lôi kiếp đều là mây đen, vì sao cái này là màu đỏ, Vân Ca cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại nói không rõ rốt cuộc chỗ nào quen thuộc. Đột nhiên, tế tự mở to hai mắt, bản thân như bị sét đánh: "Ma kiếp?!" Tế tự vừa nhắc như vậy, nguyên bản Vân Ca cũng nghĩ tới, hình như có một thứ như vậy! Chờ một chút! Ma kiếp?! "Lâm Duyên! Gọi mọi người rời khỏi đây!" Nguyên bản Vân Ca lập tức đuổi kịp Lâm Duyên nói. Lâm Duyên thấy nguyên bản Vân Ca vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn theo bản năng mà tin tưởng: "Tế tự, gọi tất cả ma tu rời khỏi đây!" Tế tự rất hiếm khi trên mặt một mảnh nghiêm túc, đã không có cảm giác lão hài tử trước kia, chỉ là nhìn Lâm Duyên cùng Băng Lăng vài người, sau đó nhìn về phía mây đỏ trên bầu trời: "Đây là ma kiếp." Nói xong cũng trực tiếp xuất thủ đem Lâm Duyên Băng Lăng còn có nguyên bản Vân Ca ba người đánh ra ngoài. Sau đó còn không chờ tế tự nói cái gì, tất cả ma tu không nói một lời, tĩnh toạ tại chỗ. Lâm Duyên cùng Băng Lăng còn có nguyên bản Vân Ca vừa ra ngoài liền phát hiện, tầng tầng mây đỏ càng thêm quỷ dị, mà lúc này, mây đỏ tựa hồ có dị năng gì đó khiến các nàng không thể vào được. Lâm Duyên nhìn mấy trăm ma tu chen chút tĩnh tọa, trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ là quay đầu lại hỏi: "Ma kiếp, là cái gì?" "Ta đã nghe nói qua về thứ này, đó là một lần Vân Phù Môn mở ra tiểu bí cảnh, khi đó ta mới biết được ngoại trừ lôi kiếp chúng ta biết, còn có một loại kiếp gọi là ma kiếp. Ma kiếp này cũng không phải chỉ là khảo nghiệm năng lực của người tu tiên, mà còn khảo nghiệm thế giới nội tâm của người tu tiên, nó lợi dụng tâm mai của chính người đó, cụ thể ta cũng không biết, chỉ là không nghĩ đến sẽ để nàng ấy gặp phải." Nguyên bản Vân Ca tiếp tục nói: "Khác lôi kiếp còn có, tất cả tu sĩ trong phạm vi của nó cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng tu sĩ trong phạm vi càng nhiều, ảnh hưởng cuối cùng sẽ càng nhỏ, nhưng tu vi càng cao, nếu như tâm tình bất định, như vậy.... Có thể cả đời sẽ ở trong tâm ma, không thoát ra được." Lâm Duyên: "....." WTF! Huyễn khốc như vậy hẳn không phải là ta viết ra đi? Lâm Duyên suy nghĩ một chút, từ đầu đến cuối cân nhắc kịch tình một lần nữa,không nhớ rõ là đã viết ra cái này, chỉ có thể nghĩ, đây là sau khi nhân vật sụp đổ những thiết định về thế giới cũng sụp đổ theo? Lâm Duyên nhíu mày, nhớ đến Huyễn Mạt ở bên trong, đột nhiên cảm thấy một trận bất an, Huyễn Mạt....tâm cảnh của nàng.... Thế nào càng nghĩ càng lo lắng a! ........... "Vân Ca...." Vân Ca mơ mơ màng màng, nghe được có người gọi nàng, sau đó mở mắt liền thấy một ánh mắt phức tạp. "Huyễn Mạt?" Vân Ca cảm thấy Huyễn Mạt trước mắt có chút kỳ quái, không biết vì sao ánh mắt Huyễn Mạt nhìn nàng vô cùng xa lạ, Huyễn Mạt chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, giống như là nhìn thứ ghê tởm gì đó. "Đại sư tỷ đây là phát ngốc?" Người trước mắt bật cười một tiếng: "Hay là nói, đại sư tỷ đã không nhận ra tiểu sư muội ta?" "...." Vân Ca nghe nói như thế còn có gì mà không hiểu! Đây không phải là tiểu đồ đệ của nàng, đây là nữ chủ tiểu sư muội trong truyền thuyết a! Vân Ca lập tức cũng nghĩ đến thân phận của nàng lúc này, chờ một chút, hiện tại kịch tình đã đến chỗ nào? Sai, sai, tại sao nàng lại ở chỗ này? Huyễn Mạt đâu?! Vân Ca cảm thấy trong đầu như đổ đầy hồ, hoàn toàn nghĩ không ra, tại sao nàng lại ở chỗ này. Thấy Vân Ca nhíu mày Huyễn Mạt trước mắt càng khó chịu: "Đại sư tỷ có biết ta ở Tử Linh Tông mỗi ngày sống như thế nào không?" Lúc Huyễn Mạt... Ách... Chắc là nữ chủ Lâm Duyên nói câu này cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Vân Ca lúc này còn đang tinh tế quan sát người trước mắt. Nói thật ra, ngoại trừ lúc mới vừa tỉnh lại, sẽ nhận lầm hai người, bây giờ thật sự sẽ không nhận sai. Cảm giác trên người hai người này thật sự khác biệt rất nhiều. Cho dù nói như vậy, người này vẫn là vô hại, không sai, chính là vô hại, hoàn toàn không cảm thấy có một chút nguy hiểm nào. Thậm chí hai mắt mang theo lửa giận cũng là như sương như nước, như liên hoa trong sương sớm. Lời đó nói ra, rõ ràng muốn biểu đạt thống hận trong lòng, nhưng cũng là ôn nhuyễn, dường như bọc một tầng mật đường, không hề có tính sát thương. So sánh hai người, nàng vẫn thích tiểu hài tử hỉ nộ ái ố đều đặt trên mặt của nhà nàng. Cái này chắc là tác dụng của cái gọi là " Tinh khiết thiện chi tâm" đi? "Đại sư tỷ thật sự vô tình." Lâm Duyên thấy sắc mặt Vân Ca một chút cũng không đổi, nhẹ giọng nói. Vân Ca lúc này cho dù đối phương không có biểu đạt ra một tia ác ý, nhưng theo bản năng nàng cũng biết nàng phải giải thích a! " Cái kia... Huyễn Mạt... Ách... Sai, Lâm Duyên." Vân Ca còn có chút không có thói quen gọi đối phương là Lâm Duyên: "Ta không phải Vân Ca ngươi muốn tìm, ngươi hiểu chưa?" "Đại sư tỷ, thì ra là nghĩ như vậy?" Lâm Duyên nhẹ giọng nói: "Kỳ thực, đại sư tỷ, ngươi biết chỉ cần ngươi nói ra, ta làm sao sẽ không đáp ứng ngươi, nhưng... Vì sao ngươi...." Vân Ca tuy rằng không biết rốt cuộc nguyên bản Vân Ca đã làm chuyện nhân thần cộng phẫn gì, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì. Vân Ca đột nhiên nhớ đến kết cục của nguyên bản Vân Ca, toàn thân run một cái, hiện tại không phải là vừa vặn đến kết cục như trong chương tám mươi lăm đi? Má ơi! "Ta thật không phải là Vân Ca kia, ta cũng không biết nàng đã làm gì với ngươi." Vân Ca đoán nàng bây giờ khẳng định là mang theo gương mặt của nguyên bản Vân Ca, cho nên cũng không thể giải thích từ phương diện này. Chỉ có thể nỗ lực từ những phương diện khác mà giải thích. "Đại sư tỷ, ngươi biết không?" Lâm Duyên từng chút đến gần, ở bên tai Vân Ca nhẹ giọng nói: "Lúc ngươi để ta bị những nam nhân ghê tởm đó đặt dưới thân, ta đang suy nghĩ gì sao?" Vẫn là giọng nói vô hại, vô hại, thậm chí là nụ cười điềm mỹ thánh khiết, nhưng da đầu Vân Ca tê dại. "...." Tuy rằng không biết khi đó ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng ta lại biết ngươi bây giờ đang suy nghĩ gì, ngươi nghĩ đem ta đưa vào Câu Lan Viên làm kỹ nữ a! "Ta cũng không biết vì sao ta đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nhưng ta biết ta không phải là đại sư tỷ của ngươi, ta là Vân Ca đến từ một không gian khác." Vân Ca cảm thấy thật sự cần giải thích. "Trong lòng đại sư tỷ, sau khi ta bị đại sư tỷ bán đứng vẫn sẽ dễ lừa gạt như trước sao?!" Lâm Duyên cười lạnh một tiếng. Vân Ca sắp khóc, người này thật là tiểu sư muội đơn thuần hiền lành nguyên bản Vân Ca đã nói sao? Đây là chuyện gì a? "Được rồi, ngươi không tin, ta chỉ có thể nhiều lời một chút, ngươi trước bảo đảm ở đây chỉ có ngươi có thể nghe được lời nói của ta." Vân Ca cũng biết bên ngoài có mấy nam nhân, còn đó là ai... Ai... Nàng không muốn biết.... "Đại sư tỷ, ngươi sẽ không khờ dại cảm thấy ngươi bây giờ còn có thể đánh thắng được ta đi?" Lâm Duyên cho là nàng muốn tập kích. "Phật Tu." Vân Ca chỉ nói hai chữ, sau đó nhìn về phía Lâm Duyên: "Ngươi bây giờ thấy thế nào!?" Lâm Duyên nhíu mày một cái, bày cấm chế, bảo đảm người bên ngoài nghe không được. "Ở thế giới kia, lúc ngươi... Ách.... Ta cũng không biết lúc đó ngươi mấy tuổi thì gặp được ngươi, lúc đó, ngươi là dáng vẻ một tiểu hài tử, ta cho rằng thật sự chính là tiểu hài tử nên liền mang về Vân Phù Môn, thu làm đồ đệ của ta, gọi là Huyễn Mạt." Vân Ca nói xong thấy Lâm Duyên ánh mắt không tín nhiệm, vì vậy nói tiếp: "Kết quả, đó cũng không phải dáng vẻ chân thật của ngươi, đó là phật thân của ngươi, bây giờ còn cần nói sao?" Vân Ca nhìn Lâm Duyên đang kinh ngạc. "Ta thật không phải là người của thế giới này, ta cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi này, nhưng ta xác định ta không phải người ngươi cần tìm, tin tưởng ngươi đã có một đoạn thời gian là dáng vẻ tiểu hài tử xuất hiện, không sai đi? Nguyên bản Vân Ca cũng không biết? Ta lúc đó gặp ngươi, ngươi bị một đám người truy đuổi, sau đó đứng ở lầu hai ngốc nghếch nhảy xuống." "Vẫn không tin?" "Ha ha...." Lâm Duyên nở nụ cười: "Thì ra đại sư tỷ còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt a. Trước đây vẫn làm bộ không biết lại là vì sao?!" "....." (⊙o⊙)... Không thể nào?? "Được rồi, như vậy đại sư tỷ của ngươi khẳng định không biết ngươi là nữ nhi của thần hậu đi?" Vân Ca bị ép buộc, không còn cách nào, chỉ có thể nói như vậy. "Ngươi...." Lâm Duyên nhìn về phía Vân Ca, cắn chặt răng: "Ai nói cho ngươi biết?" "Ở thế giới kia, ta và Huyễn Mạt là ái nhân. Ta không chỉ biết chuyện này, ta còn biết nàng có tinh khiết thiện chi tâm, không thể đả thương người, không thể giết người." Vân Ca nhìn Lâm Duyên: "Cái này cũng là chuyện đại sư tỷ của ngươi đã biết?" Lâm Duyên hoảng loạn, những chuyện này không phải chuyện đại sư tỷ sẽ biết được. "Không có khả năng! Không có khả năng!" Lâm Duyên đột nhiên phát cuồng, hét lên. Vân Ca có loại dự cảm phi thường bất hảo, quả nhiên sau một khắc liền cảm thấy trước ngực mát lạnh, sau đó liền thấy ánh mắt thống khổ của Lâm Duyên. Cuối cùng trước lúc mất đi ý thức, Vân Ca chỉ có một ý nghĩ, không phải nói không thể giết người sao? Xuất hiện bug rồi, có biết không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]