Chương trước
Chương sau
Không giải thích được, có một tin tức chậm rãi lan truyền, Ma giới xuất hiện một bảo vật trăm năm hiếm có, không phải bản thân bảo vật này có bao nhiêu lợi hại, mà là nó có thể tìm được tất cả những thứ trong thiên địa, vô luận là người hay vật, chỉ cần ngươi có thể nói ra đặc thù của nó!
Cả tu tiên giới nơi nào cũng có người muốn có được vật này của Ma giới, nhưng có còn mạng hay không cũng là một vấn đề đã vậy còn muốn những thứ này làm gì, không phải ai cũng là kẻ ngốc!
Tu tiên giới đang chật vật giãy dụa trong thống khổ do ma khí xâm lấn, mặc dù lúc trước thần hậu đã tu bổ kết giới một chút, nhưng hiệu quả cũng không lớn, mỗi ngày vẫn có ma khí thẩm thấu.
Thẳng đến có một ngày, tu tiên giới kinh ngạc phát hiện, không có ma khí?!
Tại sao lại không có ma khí?
Mọi người lại liên tưởng đến đoạn thời gian trước đồn đãi về bảo vật kia?! Lẽ nào là bảo vật này thật sự thần kỳ như vậy?! Hữu cầu tất ứng!
Không thể không nói, sức tưởng tượng của mọi người rất cường đại, hiện tại người của tu tiên giới lúc nhìn về phía kết giới biểu tình đã không giống như trước nữa.
Có thể nói là phức tạp a! Nếu như nói thật sự có bảo vật như vậy....
Kỳ thực trong lòng Lâm Duyên là đồng tình với Vân Ca nguyên bản, tuy rằng nàng không biết Vân Ca này là cái lông gì lại khác biệt với hình tượng nàng tạo dựng nhiều như vậy, nhưng không ảnh hưởng a! Nói cho cùng, bên trong văn của nàng còn có chỗ nào không sụp đổ sao?
Bất quá Lâm Duyên nhìn thoáng qua Vân Ca đang theo ở phía sau, lại liếc mắt nhìn Huyễn Mạt toàn thân gần như viết lên bốn chữ "người lạ chớ gần", Lâm Duyên lắc đầu, hai người các ngươi không thích hợp.
Công cùng công là không có khả năng!
Lâm Duyên vừa nghĩ vừa nhìn thoáng qua Vân Ca vẫn đang nhìn về phía bên này.
"Thần Khải, ngươi cũng muốn đi Ma giới?" Lâm Duyên quyết định không thèm nghĩ chuyện Vân Ca nữa, hỏi Thần Khải vẫn đang đắm chìm trong khổ sở vì tỷ phu và tỷ tỷ hiểu lầm mà xa nhau.
Lâm Duyên luôn cảm thấy, tiện nghi muội muội này thế nào còn quan tâm tình cảm giữa Vân Ca và Huyễn Mạt hơn nàng?
"Đi." Thần Khải gật đầu, ánh mắt kiên định, nàng sợ bản thân không đi mà tỷ tỷ hiện tại thần trí mơ hồ đến lúc đó Vân Ca cũng đi theo, nếu như Huyễn Mạt không bảo vệ Vân Ca, như vậy Vân Ca chẳng phải chính là đi chịu chết?
Lâm Duyên vong ân phụ nghĩa mặc kệ Vân Ca, nàng không thể không quản a!
"...." Vì sao, nàng luôn cảm thấy những gì ngốc thiếu này đang nghĩ không hề tốt cho nàng, nhìn vẻ mặt ghét bỏ kia, nàng rất khó lừa gạt bản thân rằng ngốc thiếu không phải đang âm thầm mắng nàng!
Vân Ca không nhanh không chậm đi theo phía sau, không phải là bởi vì nàng còn chưa hoãn thần, mà là...
Vân Ca cười đến cay đắng, nàng muốn nhìn một chút nữ nhân lựa chọn hoàn toàn khác nàng rốt cuộc là dáng vẻ gì, huống chi, nàng cũng không thuộc về thế giới này.
Trong lòng nàng đã bắt đầu chấp nhận, đây không phải là thế giới của nàng, ngươi cùng tiểu sư muội yêu nhau thật không phải là nàng, thậm chí người phía trước lớn lên cùng tiểu sư muội giống nhau như đúc lại chính mình một thân lệ khí, đó cũng không phải là tiểu sư muội của nàng.
Tiểu sư muội của nàng tại sao có thể có khí tức hắc ám nặng nề như vậy...
Đúng vậy, ngoại trừ lúc biết bị nàng bán đứng, ngoại trừ lúc bị nam nhân kia dặt dưới thân.
Trong lòng Vân Ca từng đợt quặn đau, tiểu sư muội của nàng... Nàng đã đánh mất nàng ấy....
Vân Ca trong lời nói của các nàng là người sẽ nhặt về một tiểu cô nương bẩn thỉu không có thiên phú, nhưng nàng sẽ không, kiếp trước lúc hai người gặp mặt, nàng ấy là tiểu sư muội của nàng, nàng ấy bị người trong sư môn khi dễ nàng không giúp đỡ, nhưng chỉ bởi vì nàng từng một lần mắng người đã khi dễ nàng ấy mà mỗi ngày đều đều sẽ dính ở sau lưng nàng....
Vân Ca trong lời nói của các nàng, sẽ dẫn theo đồ đệ đã nhập ma đối nghịch cùng tu tiên giới, nhưng, nàng sẽ không, nàng là kiêu ngạo của Vân Phù Môn, nàng làm không được chuyện như vậy....
Vân Ca trong lời nói của các nàng có thể vì Huyễn Mạt mà chịu chết, nhưng nàng sẽ không.... Nàng luyến tiếc tất cả thuộc về bản thân...
Nàng lại có tư cách gì nói mình là Vân Ca?!
Huyễn Mạt đi đến trước kết giới, cũng không nhìn Lâm Duyên các nàng, đi thẳng vào.
Lâm Duyên nhìn tu sĩ xung quanh tự động nhường ra một con đường, chỉ có một cách nghĩ, khí phách a!
Rốt cuộc nữ chủ có khí phách đã xuất hiện rồi!
Sai! Vì sao nói như vậy, nàng xây dựng là một nữ chủ thánh mẫu Tiểu Bạch Hoa a! Còn là vì thuộc tính thánh mẫu có thể thỏa mãn bản thân có thể thỏa mãn những kẻ thích đến gây sự, nàng còn đặc biệt xây dựng ra " Tinh khiết thiện chi tâm", thế nào lại sụp đổ thành bộ dạng này!
Vân Ca cũng đi theo, nàng muốn đi xem nữ nhân kia. Có thể lúc này đây nàng thật có thể đem tất cả nghiệt trái đã thiếu trả lại cho tiểu sư muội, dù cho người này đã không phải là tiểu sư muội.
.....
" Thần sử!" Vân Ca đang nghiên cứu cái gọi là linh căn hệ mộc biến dị của nàng, liền nghe được giọng nói của tế tự.
Vân Ca thu hồi lục đằng* đang nhảy loạn, nhìn về phía tế tự. (deo leo màu xanh)
"Tế tự, làm sao vậy?" Vân Ca có chút kỳ quái, tế tự rất ít khi hoảng hốt như vậy.
"Thần sử, xảy ra chuyện lớn!" Tế tự gấp đến độ phẫn nộ: "Không biết tên khốn kiếp nào truyền ra tin tức, nói Ma giới có bảo vật gì đó, vừa vặn thần thụ của thần sử đang tiêu trừ ma khí, hiện tại cả tu tiên giới đều đem công lao của thần thụ quy về bảo vật!"
"Tế tự, bình tĩnh bình tĩnh...." Vân Ca đưa một chén nước đến: "Binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn, có cái gì phải sợ, huống chi, cho dù không có ma khí, cũng không người nào dám trực tiếp tiến vào ma giới."
Nói đùa, lúc nhỏ sư tôn của nàng đã bắt đầu dùng ma tu tới dọa nàng! Người tu tiên đối với ma tu sợ hãi cơ hồ là thâm căn cố đế.
"Thần sử....." Tế tự lập tức hai mắt đẫm lệ, trên mặt chỉ kém viết hai chữ "Sùng bái"...
Vân Ca lặng lẽ dời ánh mắt, đồ đệ nàng làm vẻ mặt nàng đó là có thể khơi đậy yêu thương, Lâm Duyên làm cũng là tiểu mỹ nhân đáng thương, nhìn đẹp mắt, nhưng một lão nhân vẻ mặt nếp nhăn làm đến rất....
Vân Ca cảm thấy không nên đả kích một lão nhân...
Vân Ca đang không ngừng nỗ lực, muốn muốn mở kết giới nhưng nàng lại phải bận tâm những ma tu xem nàng như hy vọng duy nhất.
Thành thật mà nói, so với người tu tiên, Vân Ca càng thích những ma tu trung thực này, mặc dù có lúc cảm thấy bọn họ ngốc nghếch thật là xin lỗi hai từ khí phách của ma tu, nhưng thế giới này ngốc nghếch mới là vương đạo! Mặc dù là ngốc, nhưng vẫn rất đáng yêu!
Vân Ca chỉ có thể từng chút tiêu trừ biến đổi ma khí ở nơi này, chỉ có biến đổi ma khí, ma tu mới có thể chân chân chính chính tu luyện.
Vân Ca nhìn rồi, không hổ là hậu đại của thần đồ, ở giữa ma khí không ngừng ăn mòn, đám ma tu này tùy tiện chọn một người thiên phú đều có thể nháy mắt giết chết người tu tiên cùng tuổi ở tu tiên giới.
Nhưng, bởi vì ma khí tồn tại, gần như không có ma tu này có thể thật sự tu luyện, bọn họ có thể chống lại ma khí đã rất không dễ dàng.
Cho nên Vân Ca nào dám mở kết giới ngay lúc này, đám hán tử muội tử lớn lên cao lớn thô kệch da dày thịt béo, vừa ra ngoài còn không giống một con dê trắng, tuyệt đối chỉ có thể rơi xuống hố.
Cho nên Vân Ca chỉ có thể suy nghĩ kỹ càng hơn.
Thần thụ dùng đển biến đổi ma khí ở bên ngoài chính là thần thụ nàng phát hiện được đặt trong đan điền của nàng.
Vân Ca chỉ có thể thở dài, đây cũng là thiên đạo tính toán đã lâu đi.
Nàng không trách thiên đạo tính toán nàng, trái lại, nàng có chút hài lòng vì sự trung thành của bộ tộc thần đồ, đợi gần nghìn năm thần của bọn họ chưa từng quên bọn họ.
"Hắt xì...." Một người ngồi xổm dưới đất nhìn ma khí đánh bị thanh trừ sắp hết, đánh một cái nhảy mũi, sau đó sửng sốt một chút, hắn cư nhiên cũng có nhu cầu này sao?
Có thể là vì thần thụ, hắn tìm gần nghìn năm hiện tại rời xa thần thụ, cho nên không quen...
Chờ một chút, ăn khớp đâu?
.............
"A a a...." Nhóm người Huyễn Mạt vừa bước qua kết giới liền nghe được có người hưng phấn hét lên.
Huyễn Mạt bởi vì không cảm giác được sát khí, cho nên cũng không động thủ.
"Chúng ta phát tài rồi! Kết giới cư nhiên rơi xuống nhiều người như vậy...." Một hán tử lưng hùm vai gấu ăn mặc rách rưới hưng phấn mà nhìn nhóm người Huyễn Mạt Lâm Duyên.
"Ngươi ngu ngốc! Mau phát cảnh báo! Đây là người tu tiên! Không phải phàm nhân, càng không phải là phàm nhân như thần sử a!" Một muội tử bên cạnh hung hăng chọt hán tử mới lên tiếng.
"Đúng vậy! Thiếu chút nữa ta đã quên!" Hán tử lúc này mới phản ứng kịp.
Sau đó, Huyễn Mạt, Thần Khải, Lâm Duyên, Băng Lăng, Vân Ca nguyên bản, năm người liền 囧 囧 nhìn hai người kia luống cuống tay chân tìm chuông cảnh báo...
Giờ khắc này, thế giới là an tĩnh, chỉ còn lại hai người kia tìm kiếm các loại: "....."
Thần Khải quay đầu nói bên tai Lâm Duyên: "Bọn họ thật là ma tu? Ta thế nào cảm giác đây là ngốc tu...."
Lâm Duyên cười đến ý vị thâm trường: "Có phải cảm thấy cảm giác về sự ưu việt nhờ chỉ số thông minh cao hơn hay không? Có phải cảm thấy rất thoải mái hay không?"
Thần Khải gật đầu, biểu thị không thể đồng ý hơn nữa.
"Lúc trước ta và Vân Ca còn có Huyễn Mạt Băng Lăng cũng là nhìn ngươi như vậy...." Lâm Duyên lặng lẽ đâm một dao.
Thần Khải đầu nổi hắc tuyến, nói sang chuyện khác: "Chúng ta có cần động thủ không?"
"Động thủ làm gì, còn không biết rõ tình huống." Lâm Duyên liếc nàng một cái.
Mà bên kia, hai ma tu rốt cuộc tìm được chuông cảnh báo, rung chuông.
Sau đó nhìn lại: "Linh tu vô sỉ! Cho dù bọn ta có chết, đó cũng là vì thần hiến thân, dù chết cũng là quang vinh...."
Năm người: "...." Uy, bọn ta cái gì cũng chưa làm! Hơn nữa cũng chưa đánh, ngươi liền để lại di ngôn là thế nào?!
Hơn nữa, các ngươi là ma tu a! Ăn mặc rách rưới, bọn ta đặt giả thuyết là do các ngươi phóng đãng không kềm chế được, nhưng, vẻ mặt của các ngươi hiên ngang lẫm liệt, anh dũng hy sinh, lại tính là cái gì a!
Ngốc nghếch đến không đành lòng nhìn thẳng....
Ngay cả Huyễn Mạt lúc này đây cũng không động thủ....
Mà là trực tiếp rời khỏi.
Lâm Duyên cảm thấy, Huyễn Mạt hỏi cũng không hỏi một câu, có mười trên mười là bị hai mau tu ngốc nghếch này dọa sợ, sâu sắc cảm thấy hai kẻ ngốc này khẳng định không biết gì cả.
Ma giới này....
Năm người đi trên con đường hoang vắng, nhưng tầm nhìn cực thấp, Lâm Duyên cảm thấy nàng cần một cái khẩu trang, đây quả thực là về đến hiện đại a!
Lâm Duyên không biết, nếu như nàng đến vào hai ngày trước, thì phải chuẩn bị sẽ không phải là một cái khẩu trang, mà là quan tài.
Bởi vì thần thụ cộng thêm linh căn hệ mộc của Vân Ca thúc đẩy, nên ma khí của Ma giới đã biến mất gần như không còn.
Lúc phát hiện vấn đề này, trong lòng Vân Ca vẫn là rất cảm động, thiên đạo thật sự là nơi chốn vì thần đồ của hắn mà suy nghĩ, tuy rằng đã tới chậm nhưng đều là bất đắc dĩ không phải sao?
Thiên đạo cho nàng linh căn hệ mộc chính là vì giờ khắc này đi?
Trong lòng Vân Ca đột nhiên nghĩ đến nếu như là nguyên bản, như vậy đám ngốc lớp lớp thế hệ trung thành tín ngưỡng thần này sẽ có kết cùng gì?
Trong lòng Vân Ca không khỏi có chút khổ sở, cũng may nàng đã đến.
Vân Ca đã tận lực khiến bản thân không nhớ đến Huyễn Mạt, nàng sợ bản thân miên man suy nghĩ.....
Kỳ thực trong lòng nàng thật sự sợ hãi, thành thật mà nói, thời gian nàng làm Vân Ca kia, đại đa số đều là dựa theo tiêu chuẩn cao lãnh của nguyên bản mà yêu cầu bản thân, nếu quả như thật Vân Ca thật sự đã trở về, tiểu đồ nhi của nàng còn có thể nhận ra sao?
Vân Ca nghĩ đến Huyễn Mạt sau này sẽ ôm một người khác ngắn tà dương, sẽ dính vào bên cạnh một người khác, sẽ thích... Một người khác... Trong lòng nàng liền đau đến không cách nào hô hấp.
Lúc mới vừa trở về, nàng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại thời gian nhìn không thấy Huyễn Mạt càng lâu, tâm của nàng lại càng không an định, hình như nàng đã hiểu đoạn thời gian Huyễn Mạt không có cảm giác an toàn là như thế nào rồi....
Vân Ca đang ngẩn người, chợt nghe chuông cảnh báo vang lên, tất cả ma tu đều nghe được.
Vân Ca cũng không ngoại lệ, Vân Ca lập tức hồi phục tinh thần, kẻ tu tiên chết tiệt nào đến đây?!
Vân Ca hoàn toàn không có vui vẻ khi nhìn thấy người quen cũ, ha ha.....vui vẻ, nàng và Huyễn Mạt xa cách không phải là bởi vì đám người ngu xuẩn đó sao?
"Thần sử." tế tự vội vàng chạy vào, Vân Ca nhìn lão nhân khớp xương sắp rụng còn có thể chạy đến dưới chân có gió, Vân Ca cảm thấy thật không hỗ là tế tự a!
"Chậm một chút!" Vân Ca tiến lên đỡ hắn, nàng rất thích lão nhân hiền lành còn có chút khí tức tiểu hài tử này.
Có lẽ là bởi vì cách ly ngoại giới quá lâu, cộng thêm tín ngưỡng từ nhỏ đến lớn, nên ma tu đều mang đến cảm giác chưa trưởng thành.
"Thần sử, A Tam, A Thất rung chuông cảnh báo cấp cao nhất!" Trên mặt lão nhân tràn đầy lo lắng: " Bọn hài tử còn đang tăng cường tu luyện, nhưng đối mặt nguy cơ cao nhất..." Ngay lúc Vân Ca cho rằng đối phương để nàng chủ trì đại cuộc, thì lão nhân lại thêm một câu: "Thần sử, ngươi đi trước....."
"...." Vân Ca cảm thấy cảm thấy thật sự đang dạy dỗ một đám hài tử, một đám hài tử ngây thơ tốt đẹp, bọn họ có thể vẫn sẽ tiếp tục đơn thuần như vậy...cho dù....mặt đầy nếp nhăn....
Nhưng.... Vân Ca dời đường nhìn, phong cách này của các ngươi, thiên đạo của thiên đạo, thần của các ngươi biết không?!
"Không nên quấy rầy các hài tử đang tu luyện!" Vân Ca cũng giống như tế tự gọi một đám hán tử muội tử tam đại ngũ thô là hài tử: "Ta đi xem."
"Thần sử, ngươi là hy vọng cuối cùng của chúng ta, thần đưa ngươi đến đây, chúng ta không thể cô phụ hy vọng của thần, ngươi đi mau...." Tế tự mặt đầy nếp nhăn đã viết đầy sinh ly tử biệt....
"Phốc...." Vân Ca biết mình rất không phúc hậu nhưng, thật sự là nhịn không được a: "Thần đưa ta đến đây, là để bảo vệ các ngươi."
Vân Ca nói xong liền đi ra ngoài.
Ngược lại không phải là nàng tự đại, mà nàng thật sự có năng lực nàng, cũng không phải nàng có năng lực này, mà là thần thụ gần như thôn phệ ma khí chính là của cả Ma giới có năng lực này.
Vân Ca vừa nghĩ, vừa triệu hồi thần thụ, không thể không nói, thần thụ dùng rất tốt a! Cũng không biết thiên đạo nhìn qua thê thê thảm thảm kia làm sao lấy được thần thụ này.
Trong lòng Vân Ca tràn ngập hiếu kỳ đối với thiên đạo, nàng luôn cảm thấy, ở chỗ thiên đạo có gì đó mà nàng không biết.
Vân Ca vừa ra đến cung điện, lập tức có không ít ma tu đã bao vây nơi này.
"Trở lại tu luyện, ta đi xem." Vân Ca ôn nhu nói.
Giữa một đám hán tử muội tử cao lớn, Vân Ca tựa như một tiểu cô nương không lớn, nhưng không ai dáng có vẻ khinh thị, trái lại biểu tình ngưng trọng: "Thần sử, thần đưa ngươi đến bên cạnh chúng ta, chúng ta không thể cô phụ thần...."
"...." -_-|| thực sự là hảo hài tử do tế tự dạy dỗ a! Lời nói đều là giống nhau!
"Thần đưa ta đến đây là có mục đích của thần, tu luyện đi!" Vân Ca giận tái mặt, nếu như dọc đường đều như vậy, vậy còn có thể đánh một trận khoái trá hay không!
Nói xong Vân Ca liền rời đi.
Bên kia, năm người gần như không hề gặp phải một ma tu nào, đây quả thực là đánh đổ nhân sinh quan của các nàng, phong cách của ma tu thật sự sẽ không làm thất vọng vô số tiểu hài tử bị hù dọa phát khóc ở tu tiên giới sao?
"Nhìn xem!" Lâm Duyên đột nhiên nói, sau đó vài người liền thấy một cái cây đang......nhảy nhót?!
Shit! Ở đây có người nào hoặc thứ gì bình thường một chút không a! Trong lòng Lâm Duyên hung hăng mỉa mai.
Kết quả liền thấy cái cây đáng yêu vừa nhảy nhót trong nháy mắt trưởng thành... Trưởng thành.....
Sau đó nhằm về phía mọi người mà tấn công!
Tuy rằng tu tiên giới có linh thú tu luyện tu luyện, nhưng không có thực vật tu luyện a! Đây coi như là lần đầu tiên năm người gặp phải quái vật như vậy đi!
Huyễn Mạt không chút biểu tình, trực tiếp tấn công, kết quả cảm giác được ma khí của nàng bị đối phương nuốt chửng, Huyễn Mạt chẳng những không nhíu mày, trái lại mặt giãn ra!
Đây là nguyên nhân khiến Ma giới không còn ma khí, nhưng, nhiều năm như vậy, vật này cũng chưa từng xuất hiện, hiện tại lại xuất hiện, như vậy thật sự có bảo bối kia?!
Có thể tìm được tất cả mọi thứ mình muốn?
Cả người Huyễn Mạt giống như sống lại, công kích thần thụ, khống chế được thần thụ, khiến Ma giới dùng bảo vật kia đổi lại thần thụ....
Cách nghĩ của Huyễn Mạt rất đơn giản!
Vài người khác hoàn toàn không xen tay vào được.
Chỉ có thể đứng nhìn.
Huyễn Mạt cũng không chiếm được bất luận ưu thế gì, thậm chí có chút cực lực, nhưng lại càng đánh càng hăng.
Đột nhiên, thần thụ lắc lắc lá cây sau đó bỗng nhiên buông ra Huyễn Mạt đang gần ngay trước mắt, mà là nhắm vào bốn người phía sau Huyễn Mạt.
Huyễn Mạt sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp, tuy rằng nàng đã phong ấn ma khí trên người nữ nhân kia, nhưng vật này không thể nào không nhận ra!
Huyễn Mạt lập tức xoay người công kích.
Lúc Vân Ca đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này...
Huyễn Mạt ôm lấy một người rất quen thuộc rất quen thuộc, lời vô ích, có thể không quen thuộc sao? Thân thể đã dùng lâu như vậy!
Cơ hồ là trong nháy mắt, Vân Ca liền gọi thần thụ muốn nuốt vào hai người kia dừng lại!
Nhưng, vẫn chậm một bước, Huyễn Mạt bởi vì lượng lớn ma khí bị hấp thu, hôn mê bất tỉnh.
Vân Ca nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên cảm thấy nàng cảm nhận được ác ý lớn nhất đến từ thế giới này....
Ha ha.....
Vân Ca nhìn thoáng qua, những người còn lại đang phẫn hận nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy tâm rất mệt mỏi, triệu hồi thần thụ, liền muốn rời đi.
"....." Ách....
Vân Ca thấy một thân thể chồm về phía nàng, mở to hai mắt, đây là tính tiết gì?
Người nào đó vốn dĩ ôm một nữ nhân thất kinh trong lòng hẳn là đã hôn mê lúc này vẫn hôn mê, nhưng hai tay lại gắt gao ôm lấy thắt lưng nàng....
WTF! Ta phải giải thích thế nào với những người kia, là tự ngươi chồm đến! Thật không phải là ta cướp người a!
Tuy rằng Vân Ca cũng không biết vì sao rõ ràng hôn mê nhưng người này cư nhiên... Còn có thể...chồm tới... Vân Ca ánh mắt phức tạp....
Bất quá một lát sau thần sắc càng thêm phức tạp, bốn người khác đã không muốn sống mà tấn công nàng, Vân Ca chỉ có thể ôm người nhảy lên thần thụ, chạy....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.